VI. BAN “ĐỘI CON GÁI”


Người gác cổng phúc đường, hay còn gọi là Ðis-pen-sê-r, sau khi nhìn qua cái cửa tròn nhỏ một cách nghi hoặc, đã mở rộng một cánh cửa lớn cho tôi… Lúc ấy vào tám giờ sáng một ngày thứ ba. Không phải ngày khám bệnh nhưng trong phòng giấy ông Mas, thanh tra ngạch đội con gái, tôi cũng thấy lố nhố đến mười ả. Năm thầy đương bận việc lục giấy má: số gái kia là bọn có giấy đã trốn trong một thời hạn, nay đã người thì tự ý quay về với pháp luật, kẻ thì bị luật pháp cầm tay dắt về. Trong số năm thầy đội con gái, một thầy được làm việc thư ký.

Một phòng giấy có năm nhân viên với một ông thanh tra, ấy đó là tất cả những sức mạnh mà Hà Nội có thể để ra được trong cuộc chiến đấu với nạn mãi dâm, nạn hoa liễu, nghĩa là săn bắt năm nghìn đĩ lậu, hoặc gìn giữ cho hơn một trăm đĩ chính thức đừng có làm những sự ngang trái ngoài đường. Thật là những người đáng phàn nàn… Tôi tưởng rằng dù bên Pháp có chính phủ Bình dân và bên này có ông Toàn quyền Brê-viê thì cái đời sống của họ cũng chỉ thế thôi. Bọn người làm việc nhà nước này không được hưởng cả luật lao động!

Nếu mấy thằng đội ấy tử tế với tôi hơn nữa thì dễ có khi tôi cũng vì cái số phận đáng kêu ca của các thầy mà đem chút tài mọn ra viết về một thiên về Cái vinh và cái nhục của người đội con gái đại khái như cuốn sách Sơ-vơ-tyt ê grân-đu-e mi-li-tê-r của An-phrét đơ Viny hay là Cái vinh và cái nhục của nhà thực dân An-béc Sa-rô. Nhưng mà các thầy nghi kỵ tôi biết bao! Chưa trông thấy tôi, các thầy đã quay lưng lại rồi! Nhà báo! À, thì ra nhà báo cũng là người đáng đề phòng, mà báo giới cũng lại là một hóa vật của sự bới móc, của sự vu cáo, của nạn nhũng lạm!

Tôi vào đây với cái ao ước được gặp ông thanh tra…

Ông thanh tra không có đây cho tôi yêu cầu một việc, tôi phải nhìn trộm các thầy đội mà cũng không dám gạn hỏi điều gì. Đội con gái, các thầy trông cũng như các lính mật thám khác, vì cái cặp quần để đi xe đạp đã đủ một dấu hiệu. Mấy người như thế, ngoài những việc hữu ích mà bổn phận đã bắt buộc, thì đã làm những gì tai hại như người ta vẫn kêu?

Với những phận sự như: Kiểm soát các luật lệ thắt buộc nghề mãi dâm một cách trực tiếp hoặc gián tiếp, bài trừ bọn gái đi ngang về tắt, phát giấy hoặc xé giấy cho gái thanh lâu, khám xét các nhà số đỏ, giữ việc sổ sách giấy má của ngạch cảnh sát xướng kỹ, và, vào những ngày phiên, giữ trật tự và điểm danh gái có bệnh trong phúc đường. Ối chà! Những công việc mà cứ xướng lên ta cũng thấy mỏi cả mồm mà tất cả chỉ có năm người chia nhau ra gánh vác, thì hỏi còn thì giờ nào để họ đủ nhàn rỗi mà mơ màng đến tuần lễ bốn mươi giờ nữa, chứ còn kể gì đến sự nhũng lạm lương dân…

Ừ, muốn làm hại ai thì cũng phải có đủ thời giờ đã chứ?

Huống chi, từ xưa đến nay, tất cả chỉ có năm người…

Ta coi chừng!

Trong đạo luật cảnh sát ngày 18 Mai 1915, điều 187, có nói rằng:

Bị buộc vào tội mãi dâm lậu thuế là người đàn bà nào, sau một cuộc điều tra của ông Cẩm trung ương trong đó có việc viện chứng cớ để chối cãi đã được xét kỹ, mà lại phạm vào một điều hoặc nhiều điều trong bốn điều này:

1, Luôn luôn giao thiệp với mụ giàu hoặc gái thanh lâu.
2, Bị những đội con gái bắt gặp quá một lần ở trong những nhà chứa đĩ.
3, Bị có kẻ kiện về tội đổ bệnh hoa liễu và thầy thuốc khám xét nhận là quả có bệnh.
4, Vô cớ để cho một số đông đàn ông vào nhà khi mình là gái chưa chồng, hoặc đã có chồng nhưng mà chồng không có ở nhà, và không có sinh kế hẳn hoi.

Các ngài đã thấy chưa?

Luật ở trên mặt giấy là một việc, thừa hành pháp luật là một việc khác.

Với điều luật cảnh sát 187, người đội con gái đã trở nên có nhiều quyền!

Đã thế, trong đạo nghị định ngày 3 Phê-vri-ê 1921, quan Thống sứ Ri-vê lại ký nhận một điều luật khác nữa, còn đáng sợ hơn vì nó hồ đồ, vu vơ hơn:

Điều thứ 34. Nghề làm đĩ đã là một nghề đem xác thịt ra cung cho bất cứ người đàn ông nào lấy tiền, thì việc buộc tội mãi dâm lậu thuế có thể được công nhận, sau khi xét đủ mọi chứng cớ, những chứng cớ để chối cãi đã đành là để dành cho người bị buộc tội phải tự viện lấy.

Chí nguy! Chí nguy!

Đối với hai điều luật như thế, đối với một dân tộc vô học mà ai bắt nạt cũng được, một viên cảnh binh trong ngạch đội con gái có thể muốn làm gì thì làm! Trong việc thừa hành pháp luật, sự lạm quyền để kiếm chác hoặc giữ đúng nghĩa vụ chỉ còn là một vấn đề lương tâm.

Cho nên, mt ba kia, vào năm mt chín ba không, trong mt bui Hi đng thành ph mà nhà chuyên trách tho lun v cách bài tr nn mãi dâm, trước mt mt s đông các ông thy thuc như bác sĩ doi-ơ, bác sĩ pi-kơ-man, y sĩ Trn Văn Lai, ông bào chế la-phông, bác sĩ đơ rây-mông, bác sĩ gai-đơ, vân vân… ông Đc lý đã nhn được ca ông lơ roi đê ba mt cái thư xin cáo không đến bàn, trong đó có viết như thế này: Tôi nghim ra rng cho đến năm mt chín ba không này, chính sách dùng đến bây gi cũng không có kết qu gì hơn nhng năm trước, V li, nếu ngân sách không trù ra được nhng s tin ln thì phương pháp bài tr bng lut l nào cũng vô công hiu. Ngoài ra, mt x mà người dân có cái tâm thut như x này, mà ch nào cũng ch thy hi l là hi l, mà hi l không xong thì thù hn, ta phi cho rng s gì cũng s xy ra được. Do thế, cách đây mười lăm năm, người ta dt đến đi-xpan-xe mt đa con gái đ mười ba, mười bn tui, b cáo là mãi dâm lu thuế. Cuc điu tra m ri, thì ra viên thám t người Nam ngch đi con gái y, sau khi đã trc tiếp hiếp dâm đa bé không được, đã tưởng không còn gì hơn là bt đa gái y, gii nó v nhà Lc xì đ khi s b nó kin. Theo ý riêng ca tôi thì dù đt ra lut l nào đi na thì cũng không thi hành được, vì nó s to ra mt s yên n không có tht, và s là mt cái ngun cho nhng s trái phép và nhũng lm không k xiết. Đó là quan trên đã nói v ngch đi con gái, đây. Nhưng mà còn ông nào trong nhng ông quan trên không có cm tình vi ngch y không? Đây, li ca bác sĩ lơ đang-téc:

đây ch có mt người Pháp là cnh binh xướng k. Đáng l phi có nhiu hơn thế na mi phi. Đ bao nhiêu thì đ cho c Đông Dương? Tôi nói thí d nhà nước tuyn thêm người. Trước nht đã có mt điu khó gii quyết: nếu tuyn thì ch dùng người Pháp được thôi vì chúng ta đã tha hiu rõ cái tâm đa dân An Nam đ mà không cho d vào nhng vic y, vì nhng l gì không cn nói lm. bu-lét mê-đi-cô chi-rơ, a-vơ-rin mt chín mt hai. Đến lượt ông gô-đu-sô thì ông này d di hơn na:

Khi mt con bé khn nn phi bán thân nuôi ming thì tc khc Nhà nước v ly nó, ri bt nó đóng mt th thuế mà có người kêu là vô nhân đo. Sau khi đã sp chết đói thì li đến cái nhc nhã… Ri thì li đến lượt anh thám t bn x hành h, trong khi tha hành chc v, không nhng ch canh gác mi điu trái phép mà còn canh gác c đến cái s tin kiếm được trong nhà thanh lâu! Người ta mun nói đến cái ci cách ngch đi con gái. Không được. Người ta không th ci cách mt cái tai ha ca dân chúng mà được. Người ta phi bãi b nó đi mi được! bu-lét mê-đi-cô chi-rơ, phê mt chín mt năm. Cho mãi đến năm mt chín hai năm, ngch cnh sát y cũng vn b công kích. Bác sĩ cô-pan, giám đc đi-xpan-xe, người nhn chc này trước ông doi-ơ, mà cũng viết như thế này:

Nhân nói đến nn mãi dâm, ta cũng không nên giu thiên h mt cái ung đc là ngch cnh binh xướng k mà xưa nay, bt c nước nào có l lut quy đnh ngh mãi dâm, người ta cũng la ó, mà x này thì nó li càng tai hi, nht là khi người ta hiu rõ nhân cách ca bn người An Nam làm vic cho nhà nước y mà cái gì cũng tin là xong. Mc lòng b dò la k thế nào đi na, người đi con gái cũng ăn tin đ hoãn s lùng bt bn đĩ lu, và do thế, ta thy nhng đa b bt toàn là nhng đa không có mt xu trong túi! (bu-lét đơ la xơ-tê mê-đi-cô chi-rơ-gi-canh, giuy-anh mt chín hai năm). y đó, nhng li ông công kích ngch đi con gái đây. Mà ca ai? Ca dân chúng người Nam chăng? Không! Ca nhng ông Tây mà dân đen chúng mình gi là quan trên vy. Tht thế, chng là mt người đi con gái ta c thy các ông nói đến nhân cách vi tâm thut người Nam, ta cũng đ ngượng c mt. Thế thì nhng nước văn minh, thí d như nước Pháp, cái ngch y được xét là hay d như thế nào? Thì đây, mt đon trong báo lơ-rơ, cơ quan ca ông đa-la-đi-ê, hin gi là Thượng thư Quc phòng bên mu quc ca nước ta. Nhng ông cnh sát phong tc y ch lùng bt và b tù nhng gái đĩ nào nghèo kh, vn lang thang các va hè ti tăm hay vào nhng tim rượu, nhng nhà săm tiu ty, bn gái không có gia đình, không có người che ch, tưởng nhm ngh mãi dâm có th cu vt h khi nn đói khát. Ti pa-ri, hin có sáu vn gái thường nht sng vì mãi dâm. Thế mà ch có chưa đy sáu nghìn là có tên trong s cnh sát, cái s ch bt nhng nào không khôn ngoan, không có tin đ mà thoát khi các nhc nhã, nghĩa là nhng cô ng ngn, đn đn, nhng đa hỏng. Bt h cm giy ch là mt phương pháp h hênh. Mà li không công bng, vì ch nhng đa nghèo đói là b cái trin nhc nhã. S bt buc y li còn nguy him hơn na, vì nó làm cho mt người đàn bà bt đc dĩ mà làm đĩ trong chc lát s phi c làm đĩ sut đi, nó ch làm tăng s đo binh gái đĩ, mt đo binh không bao gi người ta đào ngũ mà li thoát… lơ-rơ, năm xép-tăm-bơ mt chín ba ba. Thưa bn đc, chúng ta đã được phép so vai mà th dài. V cái khon này, Đông và Tây đã gp nhau.

Tôi rt bun vì không thy ông thanh tra đâu… Bà li-mông-nhi, giám th ca phúc đường đã thy ch băn khoăn ca tôi. Ri, cùng ông y sĩ Đng Hanh Kiên, bà đã cho tôi xem mt điu lut va mi sa đi. Tin mng hay tin bun? Xưa kia, mt người đi con gái, căn c vào điu mt tám by ngh đnh ngày mười tám me mt chín mt năm (mt), có th mun bt ai vào Lc xì cũng được, tùy mình. Bây gi thì nhng người đi con gái hình như không đ quyn mà làm vic na, vì mun bt mt gái giang h gii v nhà Lc xì thì phi thay lượt nhau, tìm cách nào thy qu tang gái y đã bán dâm ít ra đã bn ln. Nếu gái giang h y chưa b bt qu tang tám ln thì gái y chưa s phi cm giy. Do l y, s hin gi Hà Ni đ năm nghìn mà s gái có giy ch là mt trăm năm mươi chín cô. Nếu tôi hi bác sĩ doi-ơ thì bác sĩ s đáp li tôi: Nhân viên ngch đi con gái s dĩ không được hot đng lm. y là vì hai nguyên do, mà điu th nht là nhng lut l hin thi không được phân minh, đã trái mùa, không ban hành được cũng như không thi hành được, và hai na là ngch y đã mang tiếng lm, đến ni ngay c đến nhng ông sếp cũng không dám tin nhân viên dưới quyn mình na. Thì ra, s mi s lm dng quyn ca các thám t, ông cm s liêm-phông trông nom ngch này, dù có biết rng s thiên h buc ti ngch y đôi khi vu oan giá ha mc lòng, cũng vn phi nghi hoc, và sa đi điu mt tám by trong đo lut vi cnh đã nói trên. Bn bn thì mi b bt v Lc xì! Tám bn thì mi phi… làm nhà th. Nào đâu là bn ph n không có tin mà c thèm mc áo kiu lơ-mơ, nào đâu là các cô lãng mn mà ông Đc lý vi-gi-ti đã kêu là mi dâm vì mi dâm ch không đng vào phái ngh thut v nhân sinh. Tôi đã nghĩ thm: Thà rng các thy đi con gái có th lm quyn. Tôi nhc li vi bà li-mông-nhi câu này:

la-pơ đuy giăng-đa-rơ-mơ ê lơ com-man-xơ-măng đơ la xa-giê-xơ. Bà đã so vai mm cười. Cái ung đc khó cha là cái nn mi dâm, cái vòng lun qun loanh quanh… Bây gi thì người đi con gái không còn là s khng b cho c bn con gái hư hng, try lc na ri. Ch em ơi, ái tình vn tuế!

Để giúp bạn hiểu rõ hơn về nội dung, sau đây là phần chú thích của chương 6. Mời bạn nghe cùng Búc các

Chú thích 1: 18 tháng Năm 1919.

Chú thích 2: Le mơ là tên ký vào các họa phẩm của họa sĩ Cát Tường, người đầu tiên cải cách chiếc áo dài của phụ nữ Việt Nam, nêu ra trên báo Phong hóa, nên áo ấy cũng được gọi là áo tân thời hay áo le mơ đọc phàm là Lơ muya.

Chú thích 3: Thuở bấy giờ trong văn giới đang diễn ra cuộc tranh luận Nghệ thuật vị nghệ thuật hay vị nhân sinh

Chú thích 4: la-pơ đuy giăng-đa-rơ-mơ ê lơ com-man-xơ-măng đơ la xa-giê-xơ có nghĩa là, Đã biết cảnh binh thì là đã bắt đầu trở nên khôn và ngoan, Ngạn ngữ Pháp