Vết rách đầu tiên


Tôi không biết rõ vết rách đầu tiên trong mình bắt đầu từ đâu. Có thể là vào cái lần đầu tiên tôi nghe mẹ nói: “Mày đúng là chẳng giống ai cả.” Lúc ấy tôi chỉ mới sáu tuổi, vừa chạy về khoe một bức tranh nguệch ngoạc với đầy màu sắc rối ren. Tôi vẽ một con mèo biết bay. Mẹ tôi thì đang cầm chổi lau nhà, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt mệt mỏi không còn sức để đón nhận điều gì ngốc nghếch nữa. Tôi cười toe toét, chìa bức tranh ra bằng hai tay. Mẹ không nhìn. Mẹ chỉ nói câu ấy rồi quay lưng. Bức tranh rơi xuống nền gạch, dính một vệt nước lau nhà. Tôi ngồi xuống, nhìn màu loang ra như chính mình bị cuốn trôi đi đâu đó. Từ đó, tôi ít vẽ hơn. Rồi sau này là ít cười hơn. Rồi là ít nói hơn. Tôi dần quen với việc thu mình lại, sống lặng lẽ như cái bóng bên cạnh gia đình mình – những người luôn yêu thương tôi theo cách họ cho là đúng. Những lời dạy bảo không bao giờ mềm mỏng. Những kì vọng cao vút không chừa chỗ cho những lần vấp ngã. Tôi lớn lên với cảm giác mình sai lệch, rằng mình nên im lặng và giỏi giang thì mới đáng được giữ lại trong lòng ai đó.