Tôi từng là một tế bào gan lương thiện.
Mỗi sáng, tôi mở mắt đón dòng máu ấm áp từ tim, mang theo oxy thơm mùi phổi và dưỡng chất dịu dàng từ ruột. Tôi yêu cái cơ thể này như yêu một ngôi nhà thân thuộc. Yêu từng hơi thở, từng nhịp tim, từng đêm yên bình không tiếng động.
Nhưng rồi… cơ thể bắt đầu đổi khác.
Rượu chảy vào như lũ độc, nồng nặc mùi ethanol, đốt cháy từng lớp màng tế bào.
Một hôm, một kẻ lạ mặt – Viêm gan B – len vào, cắm cờ ngay trong nhân tôi. Tôi chống cự, sửa chữa, nhưng mỗi lần vá ADN là mỗi lần mất thêm một mảnh chính mình.
Khi tôi chưa kịp hồi phục, Viêm gan C lại đến, lặng lẽ phá hoại từ bên trong, biến gan thành vùng đất của viêm mạn tính.
Chưa hết, Viêm gan A ập đến như một cơn bão mùa hạ, quét sạch hàng ngàn đồng đội.
Tôi vẫn cố gắng. Cố giữ tình yêu dành cho cơ thể này.
Nhưng ngày nọ, khi đang vá một vết rách ADN, tôi mắc lỗi. Và lỗi ấy biến tôi thành bất tử.
Ban đầu, tôi nghĩ đó là món quà. Không còn phải nghe tiếng chuông báo chết, tôi có thể tiếp tục bảo vệ thành phố này mãi mãi. Nhưng bất tử không giống như tôi tưởng. Tôi bắt đầu thay đổi… tham lam hơn, lạnh lùng hơn.
Tôi nhìn quanh – thấy đồng đội chết dần vì thiếu dưỡng chất, thấy cơ thể bỏ bê chúng tôi, tiếp tục rót rượu, mỡ xấu, thuốc độc vào. Tình yêu tôi từng có vỡ vụn, nhường chỗ cho thù hận.
Tôi dựng lên những pháo đài u ác, nuốt trọn mạch máu của gan và xây hệ thống tiếp tế riêng.
Tôi thích khi cơ thể nghe mấy lời đồn nhảm về “uống lá lạ để thải độc” mà bỏ thuốc điều trị viêm gan.
Tôi thích khi họ bỏ bữa sáng, rồi ăn lẩu lúc nửa đêm.
Tôi thích khi họ trầm cảm, cortisol dâng cao làm quân miễn dịch ngủ gục.
Tôi ghét khi họ vui vẻ, vì những hormone tích cực khiến tôi khó thở.
Tôi nghĩ mình sẽ thống trị mãi mãi. Nhưng một ngày, bầu trời Thành phố Gan tối sầm lại – chúng đến.
Từ Thế Giới Ngoài, một đoàn quân tiến vào. Những viên đạn thuốc kháng virus lao tới, tiêu diệt Viêm gan B và C – nguồn nuôi dưỡng tôi. Các đòn đánh của Tenofovir, Entecavir, Interferon như bão liên hồi, xé tan hàng phòng thủ ngoài rìa.
Rồi cơn mưa hóa chất rơi xuống từ trên cao – TACE – chặn đứng mạch máu nuôi pháo đài của tôi. Tôi đói. Đồng đội ngã rạp.Tia sáng trắng chói từ bầu trời – xạ trị định vị – bắn thẳng vào những thành trì lớn nhất của tôi, biến chúng thành tro bụi.
Và tệ nhất… tôi nghe tiếng bước chân của Tế Bào T Sát Thủ, lần này không còn ngây thơ. Chúng được huấn luyện lại, mang vũ khí mới – liệu pháp miễn dịch – thẳng tay chém vào những ngóc ngách tôi từng ẩn náu.
Tôi phản công. Tôi nhân bản trong tuyệt vọng, cố cắm thêm pháo đài mới. Nhưng từng người anh em gục xuống, từng mạch máu bị cắt đứt, từng ổ quân bị xóa sổ. Thành phố Gan rung chuyển như sắp sụp đổ.
Tôi quỳ xuống. Không phải vì hối hận, mà vì biết mình đã thua.
Nhưng khi tan biến, tôi vẫn mỉm cười. Trong một mạch máu xa xôi, một mảnh ADN của tôi vẫn đang trôi, im lặng.
Tôi sẽ chờ. Chờ đến ngày cơ thể này lại quên yêu thương chính mình… và đế chế bất tử sẽ trở lại.