SỰ THẬT VỀ SỰ THẬT
Làm cái gì đi chứ? Một là phải có thành tích, hai là phải khóa mõm thằng Minh. Nếu không, tháng nữa ông Kèn cắt tài trợ. Lúc đấy thì có mà treo niêu!
Thoại bồn chồn hết cầm cái điện thoại lên, rồi lại bỏ xuống, lục tung đống giấy tờ trên bàn. Hai hôm nay anh không ngủ được. Giọng nói xoe xóe của bà Chủ tịch Ninh, với đe dọa “Treo niêu” khiến anh lo cháy ruột gan. Quả vậy, đã gần chục năm nay, Viện nghiên cứu bệnh tự kỷ và trường Hoa Đào, chuyên dạy trẻ tự kỷ do Thoại điều hành, chưa đạt thành tích đáng kể nào, dù mỗi năm, hai đơn vị này nhận số tiền dăm tỷ đồng từ nguồn tài trợ của ông Kèn, chủ tập đoàn dược phẩm và bất động sản hàng đầu quốc gia. Nếu không có nguồn tài trợ của ông Kèn nữa, thì cả viện lẫn trường Hoa Đào sẽ… đi đứt!
“Cộc, cộc, cộc!” – Tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên khiến Thoại dừng phắt lại.
-Xin mời vào!
Khác với tiếng gõ cửa khá mạnh mẽ, xuất hiện trước mặt Thoại là một cô gái trạc hai nhăm, hai bảy tuổi. Mái tóc tém gọn ghẽ, quần jeans, áo sơ mi kẻ bỏ trong quần với cái dây lưng nhỏ đen nhánh, ba lô cũng đen nhức mắt sau lưng, nếu không có đôi bông tai nhóng nhánh lắc qua lại theo chuyển động của chủ nhân, người ta dễ tưởng đây là một chàng trai khi thoáng nhìn. Đăng chủ động đưa tay ra bắt tay Thoại.
-Tôi là Đăng, phóng viên. – Cô nói ngắn gọn và ngồi xuống ghế bên bàn tiếp khách.
– Để tiết kiệm thời gian, ta vào việc luôn. – Thoại rót trà vào ly thủy tinh dày, đẩy về phía Đăng. – Chúng tôi muốn cô tìm ra lỗi của Trung tâm huấn luyện trẻ tự kỷ Hồng Tâm, và chạy một loạt phóng sự nóng, kích thích dư luận ném đá… Không biết cô đã từng làm việc này bao giờ chưa? Tôi mới chỉ nghe anh bạn giới thiệu, rằng cô là một chuyên gia phanh phui những vụ nóng.
– Cảm ơn anh. Bạn anh nói đúng, đó là nghề của tôi. Nếu ai đó ca ngợi, thì tôi vạch mặt, tôi cho công chúng xem mặt trái. Và tôi luôn được số đông ưa thích. – Đăng nói, lưng vươn thẳng lên, ngực hơi ưỡn ra và hít sâu một hơi, cảm nhận sức mạnh của chính mình.
-Nhưng việc này hết sức tế nhị… – Thoại chậm rãi, nhìn mắt Đăng thăm dò.
-Tôi là một người chuyên nghiệp. Anh không cần lo lắng.
Đăng hơi ngả người ra phía sau, tay vuốt nhẹ lớp tóc tỉa mỏng nơi gáy.
-Chúng ta cụ thể hóa điều đó trong hợp đồng. Bây giờ anh cho tôi biết, điểm yếu và cái “phốt” của đối thủ là gì?
– Họ đang được truyền thông thổi phồng lên, là phát minh ra phương pháp huấn luyện trẻ tự kỷ thành kỷ lục gia, chỉ dựa trên vài ba trường hợp thành công mà dám vỗ ngực cho rằng mình nhất, đó là điểm mạnh mà cũng là yếu điểm chết người của họ, họ chẳng dựa trên căn cứ khoa học nào, nhân sự của họ cũng không bằng cấp… – Thoại chúi người về phía Đăng, hạ thấp giọng. – Hơn nữa ở trung tâm của họ, vừa xảy ra vụ học trò bị đột tử. Vụ việc xảy ra hơn ba tháng rồi, gia đình nạn nhân không kiện, nhưng tôi nghĩ, cô có thể tạo ra câu chuyện nóng trên truyền thông từ cái chết này.
– Đúng vậy, những cái chết nhất là của những em bé vô tội sẽ kích thích công chúng. – Đăng khẳng định. – Nhưng tại sao gia đình họ không khởi kiện trung tâm?
-Thực ra, có chung sống với trẻ tự kỷ thì mới hiểu, cuộc sống còn kinh khủng hơn địa ngục. Cái chết là sự giải thoát. Không ai dám nói ra điều đó, nhưng ai cũng hiểu.
– À, ra vậy, có lẽ tôi cần thực tế dăm ngày, sống cùng trẻ tự kỷ. – Đăng trầm ngâm nói. Tôi sẽ tạo một câu chuyện thương tâm, nó sẽ thành chủ đề bàn bạc khắp nơi, và đối tượng sẽ bị ném đá tơi bời.
-Cô làm được chứ? – Thoại hỏi, giọng đầy hy vọng. – Tôi e rằng ông Minh, người sáng lập Trung tâm Hồng Tâm, là người có quan hệ khá thân mật với nhiều giới khác nhau…
-Ồ, với tôi chuyện này chẳng có gì khó cả. Anh biết đấy, đám đông công chúng nôn nao, luôn lên mạng xã hội tìm cái gì đó để xả. Họ cần lên án, công kích, xả giận vào ai đó, bất kỳ ai, tôi sẽ tìm ra đối tượng cho họ xả!
*
Chỉ một cú điện thoại của người quen giới thiệu, Đăng đã lọt vào Trung tâm Hồng Tâm dễ dàng. Cô vào vai một người thất nghiệp đang tìm việc làm, sẵn sàng làm bất cứ việc gì ở trung tâm, thù lao bao nhiêu không quan trọng.
Tuyên, vị Giám đốc điều hành Hồng Tâm, dẫn Đăng đi một vòng, vừa đi vừa giải thích công việc hằng ngày ở trung tâm. Đăng nghe bập bõm, vì mắt cô bị hút vào những cảnh tượng chưa từng thấy, nhưng cô không cần lo lắng, vì đã lén ghi âm trong lúc họ nói chuyện. Cái bút nhỏ gài nơi mép túi áo khoác của Đăng chưa bao giờ phản chủ về độ nhạy của nó, mọi tiếng nói thì thào cũng đều được ghi lại.
Những đứa trẻ tự kỷ trông thật khác thường, khi chúng có thể cân bằng trên xe đạp một bánh, đội chai nước trên đầu, tay tung ba bóng, và đạp xe lượn dọc đường chạy bê tông với hai hàng cây nhãn tỏa bóng mát. Đăng cứ mải mê ngắm chúng, không tin được rằng đây là những đứa trẻ tự kỷ cấp độ ba, bốn, nỗi kinh hoàng và lo lắng bất tận của bất cứ bậc cha mẹ nào. Đăng cứ mải ngắm chúng, và giật mình khi Tuyên gọi cô vào khu nghỉ dành cho các em tự kỷ.
Cô nhìn hai dãy giát giường trải chiếu nằm sát tường với ánh mắt phê phán. Có những cái giát đã gãy rời khi cô lật chiếu lên. Một vài mảng chiếu thẫm lại, bốc mùi khai do đứa trẻ nào đó đã tè dầm… Cô kinh hãi nhìn một mảng tường nhoe nhoét phân tươi…
-Trời ơi, sao chưa có ai dọn? – Tiếng Đăng tắc nghẹn.
-Do cu Bin mới nhập học, có thói quen cứ dăm phút lại tè lên chiếu, phóng uế vặt, và thích bôi trát “kết quả” lên tường để thu hút chú ý. – Tuyên giải thích. – Cần ít nhất một tháng mới có thể điều chỉnh được hành vi này. Khi cu Bin ở nhà luôn phải có hai người canh giữ. Nhà cu Bin cũng không có cái nệm nào cả, thậm chí phải dùng tấm ni-lon trải ra sàn để dễ dọn vệ sinh. Tường nhà cũng lát gạch tráng men để dễ lau chùi…
“Cứ năm phút phóng uế một lần. Mà trung tâm này có tới dăm chục học sinh. Thì có tài thánh cũng không dọn nổi.” – Đăng thầm nghĩ, nhưng cô cũng có thể tận dụng chi tiết này để chống lại họ. Cố ý đợi cho Tuyên bước ra khỏi khu nhà nghỉ dành cho học sinh, Đăng dùng điện thoại chụp vội những mảng tường dính bẩn, giát giường gãy, chiếu bị xé toang…
*
Nhân viên tạp vụ Đăng đã biến mất sau đúng một tuần làm việc tại Trung tâm Hồng Tâm. Giám đốc Tuyên gọi điện cho cô thì số máy điện thoại của cô đã ngắt. Anh nghĩ, có thể công việc khó khăn đặc thù ở trung tâm, khiến cô không chịu nổi nên lặng lẽ bỏ đi mà không nói lý do. Anh gọi điện báo lại cho người quen từng giới thiệu cho Đăng vào làm việc, rồi cũng nhanh chóng bị việc bận rộn ở trung tâm kéo đi, che lấp nỗi băn khoăn về sự bỏ đi của cô nhân viên mới.
Đăng tìm đến gia đình bé Tép, đứa bé tự kỷ xấu số đã qua đời sau ba tuần nhập học tại Hồng Tâm. Dù cho nguyên nhân bé ra đi đã được làm rõ, và bé mất trên đường chuyển từ bệnh viện cấp huyện lên bệnh viện trung ương, nhưng Đăng vẫn có cách kéo gia đình bé Tép nghiêng về suy diễn của cô. Cô tìm cách tận dụng sự thiếu thông tin của bà nội bé, là lòng thương cháu của bà để khai thác.
Hai tuần sau khi Đăng rời Hồng Tâm, một bài báo động trời động đất có nhan đề nóng: “Sự thật về cái chết thương tâm của một em bé tự kỷ”, đã được một báo mạng đăng tải. Phát súng đầu tiên đã nổ. Và chiến dịch lật đổ bắt đầu. Hàng loạt thành viên trong hệ thống mạng lưới tự kỷ toàn quốc do Thoại dựng lên, đã đăng lại đường dẫn tới bài báo này trên Facebook của họ. Các báo mạng khác đang đói câu chuyện thu hút công chúng, cũng lập tức cử phóng viên của mình đi khai thác câu chuyện ăn khách. Bỗng dưng, một cuộc “đánh hội đồng” của truyền thông đã lập tức dội thẳng vào Trung tâm Hồng Tâm, theo đúng dự tính của Đăng và ý muốn của người thuê cô cùng nhóm của cô làm việc này. Một trào lưu xã hội đồng tình cho rằng Hồng Tâm có lỗi, là thủ phạm gây nên cái chết tức tưởi của cháu bé, đòi hỏi pháp luật vào cuộc! Họ lập tức đổi thái độ, từ thán phục những ngôi sao kỷ lục gia của Hồng Tâm, và ngạc nhiên về phương pháp hiệu quả của trung tâm này, sang thái độ tức giận, đòi đóng cửa trung tâm và đưa người đứng đầu cơ sở ra ánh sáng công lý.
Thoại vô cùng khoái chí và ngạc nhiên trước sự thay đổi chóng mặt của dư luận, đang từ tôn vinh Hồng Tâm sang vùi dập tàn nhẫn, sẵn sàng lật đổ trung tâm này. Thế mới biết, truyền thông quả là con dao hai lưỡi, nếu biết sử dụng thì hiệu quả (và hậu quả) sẽ khó lường trước.
Quả nhiên, trước sức ép của truyền thông và dư luận xã hội, cơ quan chính quyền và pháp luật đã phải vào cuộc, điều tra lại vụ bé Tép đột tử. Một công văn khác từ chính quyền cũng yêu cầu Hồng Tâm phải dừng hoạt động, cho đến khi có kết quả điều tra mới.
Thoại lặng lẽ tiếp sức cho cuộc ném đá của dư luận, trong lúc thu thập tất cả các bài báo “đánh” Hồng Tâm gửi cho ông lớn Kèn, để minh chứng rằng ông đừng nên xoay sang ủng hộ Hồng Tâm làm gì.
Quả nhiên, chỉ non tháng sau, đại gia Kèn tiếp tục nối hợp đồng tài trợ, chuyển kinh phí hoạt động năm sau cho viện nghiên cứu bệnh tự kỷ và trường Hoa Đào của Thoại. Anh trút một hơi thở dài. Anh đã thắng! Đối thủ của anh sẽ vĩnh viễn không thể xóa đi vết nhơ truyền thông này.
Tháng Giêng là tháng Lễ hội mừng vui khắp nơi mọi chốn, Thoại cũng đã có thể vui mừng trước thắng lợi hơn mong đợi trong cuộc chiến, mà anh đã khôn ngoan dùng lợi thế truyền thông, anh mở tiệc lớn chiêu đãi nhân viên, phụ huynh trẻ tự kỷ có con học tại trường Hoa Đào, nhà tài trợ và các cơ quan truyền thông đã cùng “đánh hội đồng” đối thủ của anh năm qua… Sâm panh nổ bốp bốp, tiếng cười nói xôn xao trong mùi thức ăn nóng hổi thúc mời và những lời chúc tụng có cánh. Thoại như mê đi trong hào quang của chính mình.
Đang lúc đó, thì điện thoại của anh réo. Bà Ninh, Chủ tịch tập đoàn P – chủ sở hữu Viện nghiên cứu bệnh tự kỷ và trường Hoa Đào gọi anh. Sao đang vui mà giọng bà xoe xóe vậy?
Bà Ninh báo, truyền thông lại vừa mới đưa tin: “Sự thật là Trung tâm Hồng Tâm không có lỗi trong cái chết của bé Tép.” Và họ còn đưa bài viết của một vị giáo sư uy tín, ca ngợi phương pháp huấn luyện trẻ tự kỷ thành kỷ lục gia của Trung tâm Hồng Tâm, yêu cầu các cơ quan chức năng cần tạo điều kiện cho trung tâm này tiếp tục thực hành nghiên cứu, các nhà khoa học cùng hợp sức từ thực chứng kết quả, đúc kết thành lý luận khoa học, và nhân rộng phương pháp khi có sự công nhận của hội đồng khoa học…
Gió đã đổi chiều rồi ư? Lại còn có sự thật nào nữa? “Sự thật về ‘sự thật’!” Cái tít của bài báo mà bà Ninh vừa gửi link cho Thoại, khiến anh vô tình gạt đổ ly sâm panh trên bàn! Sao cuộc đời lại chơi anh một vố oái oăm vào phút chót thế này?
Anh đã tưởng mình sẽ được ăn mừng bộn vui! Trời hỡi trời!
Hết.