Sáng hôm sau, tụi tôi được đánh thức bởi một tiếng “Bíp! Bíp! Phát hiện học viên đang kéo dài giấc ngủ quá mức!”. Mi giật mình bật dậy: — Ủa cái gì đánh thức tui vậy? Pixel đáp tỉnh bơ: — Hệ thống báo thức của Domus Insight. Muốn tắt phải… ngồi dậy. Tôi lóp ngóp: — Ủa chứ nằm bấm tắt không được hả? — Không. Tụi cô thiết kế vậy để tránh học viên… ngủ nướng 10 lần. Minh cười: — Ồ, đây là lần đầu tiên tao thấy công nghệ giúp đời theo cách hơi… kỳ cục. Ari dẫn tụi tôi ra khỏi ký túc. Trời Markétia buổi sáng trong xanh, nhưng phía rừng Split lại đang phủ sương tím. Spark đứng trước cổng rừng, tay nắm chặt: — Tầng sâu trong này… không giống hôm qua đâu. Ở đây… có “Sai Lầm Marketing” sống chung với Ý Tưởng Đen.” Minh thắc mắc: — Sai lầm là sao? Kiểu như… làm video dài quá? Hay nói quá nhiều thứ? Pixel gật: — Ừ. Mỗi lỗi ở đời thật, ở Markétia sẽ thành một sinh vật. Mi rùng mình: — Ủa nghe ghê vậy trời! Vậy lát nữa gặp cái con “Nói dài lê thê” là chết luôn! Ari nhìn tụi tôi, giọng nghiêm: — Tầng hôm qua chỉ là lớp ngoài. Hôm nay, tụi em sẽ vào Split Layer 2 – Khu rừng NHIỄU. Tôi nuốt nước bọt: — Tên nghe là thấy mệt rồi cô… BƯỚC VÀO TẦNG 2, Không khí đổi màu từ tím sang xám. Cây cối cao hơn, nhìn như các khối văn bản bị kéo dài vô tận. Tụi tôi vừa đi vài mét thì nghe tiếng gì đó sột soạt. Mi thì thầm: — Ê… có con gì đó nhìn mình… Một bóng đen bước ra. Nó dài… cao… miệng không thấy đâu, chỉ có một hàng chữ chạy vòng quanh người: “NÓI… DÀI… NÓI… DÀI… NÓI… DÀI…” Minh la nhỏ: — Alo?? Đây là… quái gì?! Pixel trả lời ngay: — Đó là “Long Content” – đại diện cho lỗi: Nói quá nhiều mà không vào vấn đề. Long Content đưa tay lên, bắt đầu… độc thoại: — Để ta kể cho các ngươi nghe về sự dài bất tận. Ngày xưa, khi con người viết status dài 30 dòng… Ta đã được sinh ra… Ta thích nói… kể… chia sẻ… lan man… và —. Mi bịt tai: — Cô ơi cứu con! Con chịu không nổi!!! Ari nói nhanh: — Đừng nghe nó! Nghe là đầu tụi em tê rần rồi tắt não! Tôi hỏi Spark: — Đánh nó sao? Spark: — Dễ lắm! Chỉ cần… nói ngắn lại! Minh đứng trước Long Content, hít sâu: — Ê! Chốt ý dùm một cái! Long Content khựng lại. Hai mắt chữ chạy loạn: “CHỐT… Ý…? KHÔNG… KHÔNG…!” Rồi bùm! Nó tan thành bụi chữ. Mi thở phào: — Trời ơi… con này còn đáng sợ hơn Dark Spark! Pixel ghi chép: — Sai lầm 1: Viết quá dài, người đọc thoát ra ngay. Tụi tôi đi tiếp. Tiếp tục vài bước nữa, tụi tôi gặp một con có… ba đầu, mỗi đầu một màu: • Đầu đỏ: “LÀM LÓE MẮT”. • Đầu xanh: “THÊM NHIỀU HIỆU ỨNG NỮA ĐI”. • Đầu cam: “CHO NÓ THẬT KHÁC BIỆT!!!”. Minh thốt lên: — Xin lỗi, mà nhìn nó là tao muốn nhức đầu luôn rồi. Pixel: — Đây là “Over Creative” đại diện cho lỗi: Làm nội dung rối, quá màu mè, quá hiệu ứng. Mi đứng nép sau lưng tôi: — Con này y như mấy cái video xài 10 filter + 20 sticker vậy. Over Creative nhảy vòng vòng: — Làm video càng rối càng chất nha! Chèn thêm hiệu ứng “cháy nổ” nè! Cho 5 font chữ khác nhau nữa! Spark hét: — Không!!! Nội dung rối là phá Markétia!!! Ari nói nhanh: — Người nào có mắt tinh ý nhất lên đối đầu nó! Cả ba ngó nhau. Không ai xung phong. Pixel nhìn tôi: — Theo dữ liệu: Linh là đứa xem TikTok nhiều nhất, có kinh nghiệm phân biệt video rối. Tôi: — Cái gì? Ai bảo? Pixel: — Cô Ari. Ari ho một tiếng: — Cái đó… hệ thống nói chứ không phải cô. Tôi bước lên. Đối mặt Over Creative. — Nè! Nhìn tao! Con quái dừng lại. Tôi hít sâu: “Đẹp nhưng rối là… xấu”. Over Creative run như bị… nói đúng tim đen. Tôi tiếp: “Khác biệt nhưng không ai hiểu = vô nghĩa” Ba cái đầu nó giật giật. Tôi chốt câu: “Một ý tưởng đủ — là đủ”. BÙMM!! Nó bốc hơi như bóng đèn bị tắt cầu dao. Mi vỗ tay: — Trời ơi Linh! Quá đã! Spark nhìn tôi long lanh mắt: — Ý tưởng sáng thắng nữa rồi! Minh: — Ủa sao marketing giống đánh boss quá vậy trời… Cuối đường, một phiến đá lớn bị vỡ. Trên đó có khắc ký hiệu: SPLIT LAYER 3: “NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN HƯỚNG ĐI”. Pixel giải thích ngay: — Layer 3… là nơi có thứ điều khiển sự phân phối nội dung. Ari nhíu mày: — Cái đó… liên quan trực tiếp tới Algo. Spark run run: — Lớp tiếp theo… có thể có kẻ đứng sau tất cả chuyện này… Mi rùng mình: — Có nên vô không? Hay về ký túc ngủ tiếp? Ari đặt tay lên phiến đá: — Đây là lúc tụi em biết sự thật: Marketing không chỉ là ý tưởng… mà còn là phân phối. Ai điều khiển phân phối, điều khiển thế giới. Minh thì thầm: — Ủa nghe giống mafia quá… Tôi nhìn cả nhóm, rồi nói: — Đi tiếp đi. Tụi mình đã vào Markétia rồi. Giờ chỉ có tiến, không có lùi. Phiến đá phát sáng. Con đường mới mở ra. Và tụi tôi bước sang tầng sâu nhất. Gió trong rừng vẫn thổi nhẹ, lá xào xạc như đang thì thầm điều gì đó mà tụi tôi không hiểu. Minh ngồi bệt xuống gốc cây, thở hồng hộc: — Đứa nào nói Markétia dễ vậy? Ra đây coi! Mi xoa chân: — Tui tưởng chỉ đi học thôi mà… ai dè vô rừng đánh quái luôn… Tôi nhìn quanh. Dù đã im ắng hơn, trong không khí vẫn còn dư âm của mấy đoạn mã sáng vừa trôi qua. Markétia không nguy hiểm kiểu “ma quỷ”, nhưng lại làm tụi tôi cảm giác… chuyện còn lớn hơn nhiều. Ari bước tới, áo khoác khẽ lay động trong gió. — Ba đứa làm khá tốt. Nhưng muốn hiểu Markétia thật sự… chúng ta cần bắt đầu từ gốc. Minh chống tay đứng dậy: — Gốc là gốc rễ cây hả cô? Giờ tụi con đào luôn không? Ari nhìn Minh như nhìn một trường hợp cần cấp cứu đặc biệt: — Không, Minh. Gốc của marketing. Cô đặt tay lên một thân cây lớn. Vỏ cây sáng lên, tách đôi ra, biến thành một cánh cổng phát ánh sáng xanh — như thể rừng đang nhường đường. — Đây là lối vào Product Hall. Nơi mọi thứ trong Markétia… được sinh ra. Mi khẽ nuốt nước bọt: — Tụi con… phải vô đó thiệt hả cô? Ari gật: — Không chỉ vô. Mà còn phải hiểu được thứ bên trong. Minh kéo áo tôi: — Ê Linh… cảm giác như vô phòng thi học kỳ mà không có đề cương… Tôi siết chặt huy hiệu Markétia: — Không sao. Mình đi chung mà. Ari bước lùi lại, để tụi tôi đứng trước cánh cổng. Ánh sáng xanh phủ lên mặt đất thành hình những đường mạch, chạy thẳng vào sâu bên trong. Tôi hít một hơi thật sâu. — Đi thôi. Biết đâu trong đó… sẽ trả lời được nhiều thứ hơn mình nghĩ.