SAU KHI MỌI NGƯỜI ĐÃ RỜI ĐI


Cuộc họp kết thúc theo cách quen thuộc nhất.

Không ai nói là ổn.

Chỉ là… không ai còn câu hỏi nào đủ sức để hỏi tiếp.

Ghế xê dịch.

Cửa mở.

Từng người đứng lên rất nhanh, như thể ở lại lâu thêm một chút thì… sẽ bị giao thêm việc.

Ari vẫn ngồi đó.

Cô không vội thu dọn.

Cũng không đứng dậy ngay.

Cô nhìn chiếc bàn dài trước mặt – nơi vài phút trước còn đầy biểu đồ, kế hoạch, và những câu nói mở đầu bằng “theo tôi thì…”.

Giờ thì trống trơn.

Ari thở ra, rất khẽ.

— Đúng kiểu họp khẩn.

Cô nói một mình.

Giọng giống hệt lúc đứng lớp, khi cả lớp vừa ra chơi còn cô thì ở lại… lau bảng.

Ari gom mấy tờ giấy còn sót lại.

Không phải vì cần.

Mà vì tay cần bận một chút, để đầu đỡ nghĩ lung tung.

— “Cần theo dõi thêm.”

Cô đọc lại một dòng ghi chú.

— Theo dõi xong rồi… thì ai theo dõi ai?

Ari khẽ cười.

Một kiểu cười rất giáo viên.

Không mệt, nhưng cũng chẳng vui.

— Cuối cùng thì vẫn là mình để ý thôi.

Cô nhìn quanh phòng họp.

— Và một đống câu hỏi… chưa kịp viết lên bảng.

Ari kéo ghế ngồi lại.

Lần này, là chiếc ghế của Linh.

— Ngồi đây mới thấy khác.

Cô chống cằm.

— Con bé này nhìn vậy mà để ý kỹ ghê.

Ari nhớ lại ánh mắt của Linh trong cuộc họp.

Không phản đối.

Không vội tin.

Chỉ là… quan sát.

— Kiểu này là khó dạy đây.

Cô lẩm bẩm.

— Nhưng mà… đáng dạy.

Rồi đến Minh.

— Thằng nhỏ gật đầu nhanh quá.

Ari thở dài.

— Gật nhanh vậy là dễ làm bài…

— nhưng cũng dễ tin nhầm.

Còn Mi.

Ari mỉm cười.

— Con bé đó thì im lặng.

— Mà mấy đứa im lặng thường để ý nhiều nhất.

Ari mở cuốn sổ cá nhân.

Không phải sổ họp.

Mà là cuốn sổ chỉ dùng sau giờ dạy.

Trang mới.

Cô viết:

“Có gì đó chưa ổn.”

Rồi dừng lại.

— Viết vậy thì chung chung quá.

Ari gạch đi.

Viết lại:

“Mọi thứ đều đúng… nhưng cảm giác thì không.”

Cô gật đầu.

— Ừ. Nghe giống mấy bài làm được điểm cao… mà cô vẫn thấy thiếu thiếu.

Ari nhớ lại những báo cáo đẹp.

Những con số hợp lý.

Những phương án nghe rất thuyết phục.

Và nhớ thêm một điều khác.

— Rắc rối thật sự thường không nằm trong slide.

Cô nói nhỏ, như nói với chính mình.

Ari đứng dậy, bước đến bảng lớn cuối phòng.

Vẫn còn vài nét vẽ chưa kịp xóa.

— Lúc nào cũng vậy.

Cô nhìn bảng.

— Hết giờ là ai cũng muốn về.

— Còn cô thì ở lại… nhìn lại bài.

Ari chống tay lên bảng.

— Nếu mọi thứ đều hợp lý…

— thì sao mình vẫn thấy lo?

Cô cười nhẹ.

— Chắc do nghề.

— Giáo viên mà.

— Thấy học trò hiểu nhanh quá là lại bắt đầu nghi ngờ.

Ari mở thiết bị cá nhân.

Gõ một dòng tin nhắn.

“Các em để ý thêm phần này nhé…”

Cô dừng lại.

— Gửi giờ này thì tụi nhỏ lại suy nghĩ quá.

Xóa.

Cô cất thiết bị đi.

— Thôi.

— Để tụi nó tự thấy cũng được.

Ari khẽ gật đầu.

— Tự thấy… thì nhớ lâu hơn.

Trước khi rời phòng, Ari quay lại nhìn thêm lần nữa.

— Nếu mọi thứ dễ vậy…

— thì cô đâu cần đứng lớp làm gì.

Cô tắt đèn.

Hành lang vắng.

Ari bước chậm, tay đút túi áo khoác.

Trong đầu cô, một suy nghĩ lặp lại rất rõ:

— Hy vọng là cô lo hơi nhiều.

Cô mỉm cười.

— Nhưng mà… thường thì không.

Và đâu đó trong Học viện Markétia,

những câu hỏi vừa được để lại sau cuộc họp…

đang chờ học trò của cô tự tìm ra câu trả lời.