PHÒNG COMMENT KHÔNG BAO GIỜ NGỦ


Sau buổi dạy Reacto, tôi tưởng mọi chuyện đã xong.

Kiểu như học xong một bài khó,

đầu còn nóng,

nhưng ít nhất biết mình vừa học cái gì.

Mi thì trông có vẻ yên tâm hơn.

Minh thì… yên tâm quá mức.

— Vậy là ổn rồi hả?

Minh hỏi.

— Reacto giờ biết nghe đúng chỗ rồi ha?

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa phía cuối hành lang mở ra.

Không có bảng tên.

Không có đèn sáng.

Chỉ có một dòng chữ nhỏ, nhấp nháy rất nhẹ:

PHÒNG COMMENT

Tôi thấy sống lưng mình lạnh đi một chút.

Vừa bước vào, tôi đã hiểu vì sao gọi là “không bao giờ ngủ”.

Không có tiếng người.

Không có tiếng máy.

Nhưng ồn.

Ồn kiểu rất quen.

Kiểu ồn giống như lúc nửa đêm,

bạn lướt điện thoại,

và đọc hết mấy dòng này tới mấy dòng khác,

dù biết đọc xong cũng không vui hơn.

Minh vừa nhìn quanh vừa hỏi:

— Ủa, sao không ai nói gì mà tớ thấy nhức đầu dữ vậy?

Mi thì đứng im, mặt tái đi.

— Vì ở đây…

— không ai nói chuyện trực tiếp.

— Vậy sao ồn?

Minh hỏi.

Mi nuốt khan.

— Vì toàn là nói sau lưng.

Trên tường bắt đầu hiện chữ.

Không phải từng câu rõ ràng.

Mà là…

mấy mẩu câu quen quen:

“Không phải ghét đâu, nhưng…”

“Tui thấy cũng bình thường mà?”

“Ai rảnh đâu mà làm vậy?”

“Ủa, có vậy cũng làm quá lên.”

Minh đọc xong một dòng thì quay sang tôi.

— Linh.

— Sao mấy câu này nghe quen dữ vậy?

Tôi chưa kịp trả lời thì tim đã đập mạnh.

Vì tôi cũng thấy quen.

Quen kiểu…

giống giọng mẹ tôi ở nhà.

Tôi nhớ rất rõ.

Mỗi lần tôi làm gì đó mới:

Viết bài.

Tham gia dự án.

Nói là “con muốn thử”.

Mẹ tôi không bao giờ nói: “Đừng làm.”

Mẹ chỉ nói:

— Ừ…

— con thích thì làm.

— Mẹ không cản.

Nhưng ngay sau đó là:

— Có điều…

— con coi chừng mệt.

— Với lại, người ta làm rồi đó.

Không ai chửi.

Không ai cấm.

Nhưng tự nhiên mình thấy… hết muốn.

Tôi đứng giữa phòng comment đó,

và cảm giác y chang như vậy.

Mi thì thầm:

— Linh.

— Cậu có nghe thấy giọng quen không?

Tôi gật đầu.

— Nghe rồi.

Minh hoang mang.

— Hai cậu đang nói gì vậy?

— Tớ chỉ thấy mấy câu bình thường mà?

Mi quay sang Minh.

— Bình thường đó…

— mới nguy hiểm.

Một dòng chữ hiện to hơn:

“Không phải chê đâu,

chỉ là thấy… chưa tới.”

Minh đọc thành tiếng.

— Nghe nhẹ nhàng mà?

Tôi nhìn Minh.

— Cậu tưởng tượng nha.

— Cậu làm bài xong,

— đem về cho mẹ coi.

Minh gật.

— Rồi mẹ nói:

— “Ừ… cũng được.”

Minh đứng hình.

— …À.

Mi nói rất nhỏ:

— “Cũng được” là câu comment đáng sợ nhất.

Tôi tiếp lời:

— Vì nó không cho mình biết phải sửa chỗ nào.

— Nhưng lại làm mình… không còn muốn làm tiếp.

Minh rùng mình.

— Trời ơi, sao tự nhiên phòng này đáng sợ dữ vậy?

Mi nhìn quanh, giọng căng:

— Đây là nơi mấy ý tưởng…

— không bị giết.

— Mà bị làm cho nguội đi.

Tôi gật đầu.

— Không ai nói “ý tưởng này dở”.

— Nhưng ai cũng nói kiểu:

— “Thôi, chắc cũng không cần.”

Minh nuốt nước bọt.

— Vậy Reacto học xong…

— có xử lý được mấy cái này không?

Mi lắc đầu.

— Reacto chỉ nghe được tiếng rõ ràng.

— Còn mấy câu này…

— nói rất nhẹ.

— Nhẹ như mẹ nói với con ở nhà.

Tôi nói.

Cả ba im lặng.

Và chính lúc đó,

đèn trong phòng comment tắt phụt.

Một giọng nói vang lên, không cảm xúc:

— Những phản hồi này…

— không sai.

Minh giật mình.

— Ai đó?!

Giọng nói tiếp tục:

— Chúng chỉ…

— được lặp lại đủ nhiều.

Tôi nắm chặt tay Mi.

— Giống như ở nhà…

— nghe hoài là tin.

Giọng nói đáp:

— Chính xác.

Đèn bật sáng trở lại.

Và lần đầu tiên,

chúng tôi thấy Algo.

Đứng ngay giữa phòng comment.

Lặng lẽ.

Không ác.

Nhưng rất chắc chắn.