-
Chương 1
Tôi chết vào một chiều mưa lạnh.Không đau, không máu, chỉ là một tiếng rơi khẽ như cành hoa gãy. Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trên bến sông. Trời không đen, không sáng, chỉ mờ xám như giấy mục. Dòng sông lặng lẽ trôi. Một chiếc thuyền lớn đang neo đậu,…
-
Chương 1: QUÁN TRỌ NGƯỜI QUEN
Tôi không biết mình đã đi bao lâu. Trời đổ mưa từ rạng sáng. Tôi lạc tay lái, xe lao xuống một lối mòn chưa từng thấy. Khi mở mắt ra, trước mặt là một quán trọ gỗ cũ kỹ, treo bảng “NGƯỜI QUEN”. Bên trong ấm đèn vàng. Mùi bạc hà và chút khói…
-
Chương 1: Em…
Em… Tôi luôn nghĩ thành phố này là một cơ thể sống khổng lồ, với vô số mạch máu bằng bê tông và thép, nơi người ta len lỏi như vi khuẩn, hối hả chạy trốn nỗi buồn. Nhưng tôi không trốn được. Tôi vẫn ở đây, hít thở thứ không khí ngột ngạt ấy…
-
VI. LÀM DÂU QUÊ
VI. LÀM DÂU QUÊ Tết năm 29 tuổi, ba thầy ngoại cảm phán chung một câu rằng số tôi cô quả, cố thế nào cũng không lấy nổi chồng, nếu không lễ bái cho đúng. Sự khác nhau ở đây là muốn lễ đúng thì phải đến nhờ họ giúp. Bố tôi bảo con…
-
IV. YÊU LÀ MÙ QUÁNG
IV. YÊU LÀ MÙ QUÁNG Những ngày đầu ra trường tôi kiếm tiền bằng việc đi viết báo dạo, làm thư ký trường quay, rồi xin vào một cơ quan làm phim về thể dục thể thao giữa lòng thành phố Hoàng Trầm. Kiếm được đồng tiền chân chính chẳng bao giờ dễ dàng, nhất…
-
III. ĐẠI HỌC CHẢ CÓ GÌ NẶNG NHỌC
III. ĐẠI HỌC CHẢ CÓ GÌ NẶNG NHỌC Việc đầu tiên khi vào đại học là giải quyết mối nợ quá khứ. Nỗi ám ảnh và giấc mơ về cô Trang không dứt. Tôi có hận con người ấy không? Sao lại không? Nếu nhìn ở khía cạnh công bằng thì cô không có…
-
III. ĐẠI HỌC CHẢ CÓ GÌ NẶNG NHỌC
Việc đầu tiên khi vào đại học là giải quyết mối nợ quá khứ. Nỗi ám ảnh và giấc mơ về cô Trang không dứt. Tôi có hận cô ấy không? Sao lại không? Nếu nhìn ở khía cạnh công bằng, cô không có quyền gì để mắng nhiếc tôi thậm tệ, dài đằng đẵng…
-
Chinh phục Đỉnh cao Sinh lực
Ba giờ sáng. An giật mình tỉnh giấc. Không phải vì một cơn ác mộng, mà vì một khoảnh khắc của sự minh triết tuyệt đối. Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, câu trả lời cho một vấn đề thiết kế phức tạp mà đội ngũ của cô đã vật lộn hàng tuần lễ…
-
chương 1
Tôi đã lau sàn nhà hơn ba tiếng mỗi ngày suốt hai tuần. Tôi dùng bàn chải, nước tẩy mạnh, cả giấm trắng và bột baking soda. Nhưng vết máu vẫn không đi. Nó nằm ngay ở giữa phòng khách – một vệt dài màu nâu đỏ, dính bết và sẫm lại theo từng khe…
-
Chương 1: Em…
Em… Tôi luôn nghĩ thành phố này là một cơ thể sống khổng lồ, với vô số mạch máu bằng bê tông và thép, nơi người ta len lỏi như vi khuẩn, hối hả chạy trốn nỗi buồn. Nhưng tôi không trốn được. Tôi vẫn ở đây, hít thở thứ không khí ngột ngạt ấy…
