Những vết khâu vụng về


Tôi bắt đầu vào cấp hai với một chiếc cặp sách cũ, quai được mẹ khâu lại bằng chỉ dù. Màu chỉ không hề trùng với màu vải. Mẹ nói: “Đừng đua đòi. Cái gì còn xài được thì cứ xài”. Tôi gật đầu. Tôi luôn gật đầu. Ở trường, tôi hay cúi mặt, sợ ai đó nhìn thấy chiếc cặp cũ hay đôi giày đã mòn gót. Tôi sợ ánh mắt thầy cô khi gọi tôi trả bài, sợ tiếng cười của bạn bè sau lưng. Có lần, tôi nghe lỏm được tụi nó nói: “Con nhỏ đó lạ lắm, chẳng bao giờ nói chuyện với ai”. Tôi lạ. Ừ, tôi biết mà. Cái lạ của tôi là không biết làm thân, không biết hòa nhập, không biết nói lời nhẹ nhàng. Tôi đã quen với cách sống dè chừng. Dè chừng cả khi muốn giơ tay phát biểu, cả khi muốn mượn bút bạn, hay chỉ đơn giản là muốn ngồi cạnh ai đó trong giờ ra chơi. Tôi có một thầy dạy Văn, tên là thầy Dũng. Thầy có dáng người gầy, giọng trầm và đôi mắt thường xuyên nhìn xa xăm. Một lần, thầy gọi tôi ở lại sau giờ học, đưa tôi bài văn có tiêu đề “Tôi là ai trong thế giới này?”. Tôi đã viết cả buổi tối hôm trước, chỉ bằng những cảm xúc thật. Không tu từ, không ẩn dụ, chỉ là tiếng lòng của một đứa trẻ luôn thấy mình lạc lõng. Thầy không nói nhiều. Chỉ viết một dòng dưới cùng: “Em viết rất thật. Và cái thật luôn có giá trị riêng của nó”. Tôi đã đọc đi đọc lại câu ấy nhiều lần, như thể đó là lần đầu tiên có ai đó nhìn thấy tôi. Không phải là những điểm số, hay sự im lặng, mà là cái thật bên trong. Một vết khâu đầu tiên, vụng về nhưng chân thành, dường như được tạo ra từ ánh mắt dịu dàng của thầy. Sau lần đó, tôi bắt đầu viết nhiều hơn. Viết vào những mảnh giấy nháp, viết vào sổ tay, viết trong trí nhớ. Mỗi trang giấy là một cách tôi tự chữa lành mình bằng những điều không ai có thể chạm vào hay phá hủy được. Tôi không chắc mình đã khá hơn, nhưng ít nhất, tôi biết mình có thể tự thì thầm với chính mình rằng: “Không sao, cứ từ từ…”