Sau cú sốc đầu tiên, Markétia trông… ổn một cách đáng nghi.
Không ai la hét.
Không ai chạy toán loạn.
Không có bảng “LỖI HỆ THỐNG – VUI LÒNG QUAY LẠI SAU”.
Minh thở phào.
— Ủa, vậy là xong hả?
— Tớ tưởng phải có cảnh báo đỏ nhấp nháy chứ.
Linh liếc Minh.
— Marketing mà.
— Bên ngoài lúc nào cũng phải tỏ ra ổn.
Mi không nói gì.
Cô dừng lại giữa hành lang.
— Mấy cậu…
— có thấy hơi ồn không?
Minh giật mình.
— Ủa? Có ai nói chuyện đâu?
Mi lắc đầu.
— Ồn kiểu khác.
— Kiểu gì?
— Kiểu…
Mi nhăn mặt.
— nhiều người đang bực mà không chịu nói.
Minh tròn mắt.
— Cậu nghe bằng… wifi hả?
Mi liếc Minh.
— Nếu wifi bắt được cảm xúc thì chắc tớ nghe thiệt đó.
Mi tiếp tục đi, nhưng chậm hơn hẳn.
— Cảm giác này giống lúc đọc comment á.
Minh gật gù.
— Ờ, kiểu có người ghi:
— “Sản phẩm cũng được.”
Mi bật cười.
— Nghe câu đó là biết… không ổn rồi.
Mi chỉ tay.
— Đúng.
— “Cũng được” nghĩa là:
— không đủ thích để khen
— nhưng cũng không muốn tốn công chê.
Linh cười.
— Và marketer đọc xong vẫn ghi báo cáo:
— “Khách hàng phản hồi tích cực.”
Mi gật đầu rất mạnh.
— Chính xác luôn.
Minh rùng mình.
— Trời ơi, nghe quen quá.
Họ dừng trước một bảng dữ liệu.
Minh chỉ vào.
— Nè, số đẹp nè.
— Tăng trưởng luôn á.
Mi nhìn bảng, rồi lắc đầu.
— Ừ, số đẹp.
— Nhưng tớ nghe thấy… thở dài.
Minh trố mắt.
— Hả?!
— Kiểu khách hàng đọc xong rồi nghĩ:
Mi nói chậm.
— “Ờ… thôi cũng được.”
— Rồi lướt qua.
Linh gật đầu.
— Giống bài kiểm tra được 8 điểm,
— nhưng cô giáo không ghi lời khen nào.
Minh nhăn mặt.
— Thà bị ghi “cần cố gắng thêm” còn đỡ.
Mi bật cười.
— Vì ít ra còn biết mình sai chỗ nào.
Minh đứng sát lại gần Mi.
— Tớ nghe thử coi.
Mi nhìn Minh.
— Nghe kiểu gì?
— Thì…
Minh nhắm mắt.
— tập trung.
Mi bật cười.
— Cậu nghe bằng não.
— Tớ nghe bằng… phản xạ.
— Phản xạ là sao?
— Là đọc một thứ,
Mi nói.
— mà trong đầu tự hiện ra câu:
— “Ừ, cái này mà là tớ, chắc tớ cũng không mua.”
Minh im lặng hai giây.
— …Câu đó tớ cũng từng nghĩ.
Mi nhún vai.
— Vậy là cậu nghe rồi đó.
— Chỉ là cậu không tin.
Họ đi ngang qua một khu khác.
Minh cười.
— Ở đây dễ chịu nè.
Mi gật đầu.
— Ừ.
— Ở đây tớ cũng không nghe thấy gì khó chịu.
Linh hỏi:
— Nghĩa là tốt?
Mi suy nghĩ.
— Nghĩa là…
— người ta thoải mái thật.
Minh thở phào.
— Nghe vậy nhẹ người ghê.
Mi chợt nghiêm mặt.
— Nhưng mấy chỗ nãy mới đáng lo.
Minh quay sang.
— Sao?
— Vì người ta không đủ bực để phàn nàn,
Mi nói.
— mà cũng không đủ thích để ở lại.
Linh gật đầu.
— Và marketer thường nhầm đoạn này.
Minh thở dài.
— Nhầm kiểu:
— “Không ai than phiền = mọi thứ ổn”?
Mi cười.
— Ừ.
— Trong khi thật ra là:
— “Không ai buồn nói nữa”.
Mi dừng hẳn.
— Có một chuyện tớ không thích.
Minh thở dài.
— Lại nữa hả?
— Ừ.
— Ở Markétia có quá nhiều thứ nói rất hay,
Mi nói.
— nhưng không ai thật sự nghe người dùng.
Linh nhìn Mi.
— Vậy phải làm sao?
Mi chỉ về phía trước.
— Phải dạy cho hệ thống…
— nghe đúng chỗ.
Minh nhìn theo.
Một căn phòng hiện ra.
Trên cửa ghi rõ:
REACTO TRAINING ROOM
Minh đọc thành tiếng.
— “Dạy Reacto ‘Bấm Đúng Chỗ’.”
Minh nuốt nước bọt.
— Nghe giống kiểu…
— dạy người khác đừng bấm like bừa bãi.
Mi bật cười.
— Gần đúng đó.
Linh nói khẽ.
— Tới chỗ biến mấy cái “tớ không nói ra”
— thành thứ hệ thống có thể hiểu.
Ba người bước về phía căn phòng.
Mi nghĩ thầm:
Nếu Reacto chỉ nghe tiếng ồn,
thì Markétia sẽ luôn hiểu sai.