KHÓI!
Trường đứng sừng sững giữa cửa chính phòng làm việc, hai tay khoanh lại, những nếp nhăn trên trán hằn sâu thêm, và đôi mắt tròn nhỏ vốn tinh quái giờ đây vằn lên tia giận, hướng về luồng khói than đen đục đang trườn sang khu học xá Bình Minh, từ phía lò sản xuất than ngay bên cạnh. Cứ mỗi khi có gió hướng Bắc là học trò Bình Minh lại hứng trọn luồng khói than độc hại.
Phảng phất trong không khí quanh ông là mùi khói than ám ảnh. Nó không quá đậm đặc, ông có thể quen với nó, rồi không cảm thấy nó nữa, nhưng chính lúc đó là nó đã ám vào quần áo ông, ám vào da thịt, ngấm vào xương máu, hơi thở. Chính ông cũng sẽ sinh bệnh vì làn khói này, nói gì tới hơn năm chục học trò vốn sẵn tâm bệnh của ông, đang sinh sống trong khu học xá này.
Những ngày hè nóng nực, khói như dày hơn, khó thở hơn, và những học trò tự kỷ khu Bình Minh cũng khó bảo hơn bình thường. Những tiếng la hét chói lói vang lên thường xuyên, cả trong đêm khuya thanh vắng. Thật man rợ, thằng cha Hợi đang hun khói đàn học trò đáng thương của Trường như hun chuột! Thế mà cứ mở miệng ra là hắn ngọt nhạt tình thương mến thương với các cháu.
Trường quay vào phòng, đóng sầm cửa lại. Ông lấy máy điện thoại, gọi Hợi sang uống chè.
Chưa đầy dăm phút sau, gã hàng xóm với gương mặt vêu vao lưỡi cày, làn da tai tái đã gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng khu học xá. Hợi mặc quần âu đen cũ, đã mất cả đường là ly, với cái áo thun màu cháo lòng lụng thụng, khiến người ta phải hiểu là gã vừa lăn từ trên giường xuống. Mái tóc bạc phân nửa, điệp với những nếp nhăn sâu bên mép, thể hiện đúng tuổi lục tuần của Hợi.
-Có chuyện gì mới mà bác vời em sang uống chè sớm thế!? – Hợi giả lả cười cầu an.
-Chuyện muôn năm cũ, nhưng chưa giải quyết được. – Trường rót chén chè, đặt trước mặt Hợi, nheo cặp mắt tròn giễu cợt nhìn gã hàng xóm. – Ông ngửi thấy mùi gì chứ?
-Khói! – Hợi nói, nhấp ngụm chè mạn, chè quá đắng, hẳn là Trường đã bỏ chè quá tay.
-Mỗi tháng ông thu lời bao nhiêu từ lò sản xuất than này? – Trường khoanh tay, hất hàm hỏi Hợi.
-Cũng khoảng ngàn đô! – Hợi nói, đặt chén nước chè xuống bàn, ngón tay cái miết di một giọt nước chè rớt trên mặt bàn.
-Vậy là mỗi tháng mày bỏ túi hơn hai chục triệu. Vì số tiền đó mà mày nỡ hun khói chết lũ trẻ của tau! – Trường lên giọng.
-Ấy, sao bác lại đổ tiếng oan cho em? – Hợi vẫn mềm mỏng, cố nặn nụ cười cầu an dù meo méo hơn trước. – Bác mới chuyển khu học xá tới đây được hơn một năm, trong khi lò sản xuất than xuất khẩu của em hoạt động đã được bảy năm rồi.
-Tau bất cần biết trước, sau. Mày phải dọn lò than khỏi nơi này. – Trường gằn giọng.
-Bác cứ nói đùa! – Hợi gãi gáy. – Cả nhà em trông vào lò than, vả lại, đó là niềm tự hào của em. Em đã nghiên cứu chục năm trời mới ra được loại than sinh thái này, được khách hàng Hàn Quốc chấp nhận nhập khẩu, đâu phải ai cũng làm được!
-Vậy việc khu học xá Bình Minh dạy dỗ, đào tạo những đứa trẻ tự kỷ thành người có ích, tạo một cộng đồng sống vui vẻ cho chúng, một việc cả thế giới bó tay, thì sao? Các em tự kỷ lại không xứng đáng được sống ở một khu vực an toàn và trong lành?
-Nhưng bác không thể chỉ nghĩ cho bác và khu học xá của bác, mà không nghĩ cho em… – Hợi cúi mặt nói, tự tay rót thêm cho mình chén chè. – Ai cũng có quyền được sống, làm ăn…
-Thôi được. Hằng tháng tau sẽ trả cho mày hai chục triệu, nếu mày chịu dọn nhà máy sản xuất than này đi chỗ khác. Dùng đất đó trồng rau, cây ăn quả phục vụ cho các cháu học xá Bình Minh. – Trường kết luận.
-Vấn đề không phải là tiền… – Hợi thở hắt ra.
-Vậy thì vì cái gì? Vì cái sĩ diện hão của mày à? Vì cái đó, mày sẵn sàng thải khói ra đầu độc lũ trẻ của tau, đầu độc môi trường? Mày hãy dẹp ngay, không thì đời mày khốn nạn… Hẳn mày hiểu luật nhân quả ở đời?
Hợi không đáp, chỉ nhếch mép cười, khoanh chặt hai tay trên ngực. Nếu không hướng theo Phật, thì hẳn Hợi đã nện vào mặt Trường cho đổ máu mũi.
*
Ba hôm sau, lại gió hướng Bắc. Hợi đứng ở khu sản xuất than sinh thái, băn khoăn nhìn luồng khói tràn sang khu học xá Bình Minh. Đó là việc bất đắc dĩ, Hợi đâu có muốn. Lỗi là tại Trường không khảo sát kỹ môi trường, chỉ vì mối lợi mà chuyển khu học xá tới đây. Trước kia, khu học xá vốn là một resort, được xây bởi một đại gia trong ngành du lịch, nhưng do nhiều nguyên nhân khác nhau, khu resort kinh doanh ế ẩm, bị bỏ không hoạt động suốt ba năm trời. Cho đến khi vị đại gia kia gửi đưa con trai vào khu học xá Bình Minh, thấy cơ sở vật chất chật chội, nên ngỏ ý muốn cho Trường sử dụng khu resort miễn phí, để các cháu được sống trong môi trường thoải mái hơn. Trường đã lập tức chuyển khu học xá về resort nằm giữa miền đồng quê này. Trường thậm chí còn vui mừng kết thân với hàng xóm Hợi, “chén chú chén anh, trà cháo sớm tối với nhau thật vui vẻ”. Cho đến khi mùa Đông sang và những cơn gió từ hướng Bắc thổi tới, lùa tất cả khói xưởng than của Hợi sang khu học xá, thì mâu thuẫn bắt đầu.
Nhưng Trường không thể cứ xưng xưng mà ép Hợi phải chuyển xưởng than đi chỗ khác được! Dù Trường hứa trả tiền cho Hợi hằng tháng, nhưng Hợi mặt mũi nào nhận tiền như thế, quá bằng Trường nhổ vào mặt Hợi! Làm người ai làm thế!
Điện thoại lại réo, điện thoại sáng sớm thế này, chắc chỉ có Trường gọi Hợi để ép chuyện khói. Hợi mặc kệ, không thèm nhìn điện thoại. Gã vào nhà tắm, lột quần áo, đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước mát chảy từ đầu xuống tấm thân vừa hết cơn ngái ngủ. Phải quên chuyện này đi. Phải buông!
Chầu tắm thư giãn khiến Hợi thoải mái hơn. Hợi ăn sáng với tô mỳ thịt bò vợ bưng lên tận bàn, rồi khoan khoái pha một ấm chè. Giờ thì Hợi sẵn sàng đối diện với bất cứ chuyện gì.
Gã mở điện thoại xem. Thì ra có cuộc gọi nhỡ của Tuyến. Tuyến chính là vị đại gia, chủ sở hữu khu resort bên cạnh, có con trai bị tự kỷ đang sinh sống, học tập trong khu học xá Bình Minh. Tuyến là bạn học thời cấp Ba của Hợi. Chính Hợi đã xui Tuyến mua đất ở đây để được làm hàng xóm của nhau, thỉnh thoảng gặp nhau. Nhưng rồi chỉ có Hợi là làm ăn được, dù túc tắc thôi, còn dự án resort của Tuyến thì thất bại. Có lần, Tuyến nửa đùa nửa thật, bảo Hợi là đồ xỏ lá ba que, xui Tuyến mua đất xây resort, Hợi hưởng tí phần hoa hồng môi giới, sau đó Hợi lại xây xưởng sản xuất than, xả khói ra mù trời, thì ai còn dám đến resort của Tuyến nghỉ dưỡng! Hợi chỉ cười nhếch mép. Hợi đâu có muốn thế, nhưng bạn cứ nghĩ thế thì Hợi cũng chịu, làm sao lái được ý nghĩ của người khác cơ chứ.
Hợi gọi lại cho Tuyến, sau một câu thăm hỏi, thì Tuyến lập tức đòi Hợi phải ra giải pháp để tiêu trừ khói.
-Tôi đang nghiên cứu giải pháp thu khói. – Hợi nói, cố gắng trấn an bạn học. – Có một giải pháp có vẻ khả quan, tôi đang thử nghiệm.
-Trong lúc ông còn đang thử nghiệm, thì thằng con tôi chết sặc khói rồi! – Tuyến gay gắt nói qua điện thoại. – Ông phải dừng sản xuất ngay. Ông cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả ông, để đổi lại không khí trong lành cho con tôi và các bạn nó được thở.
-Vấn đề không phải là tiền. – Hợi đáp.
-Vấn đề là ông đang hằng ngày hun lũ trẻ như hun chuột! – Tuyến gần như hét lên. – Ông có là người không hả? Nếu con ông cũng bị tự kỷ và sống trong học xá Bình Minh, thì ông vẫn hun chết nó ư?
-Làm gì mà căng với nhau thế, ông bạn? – Hợi vẫn ngọt nhạt.
Nhưng Tuyến đã ngắt máy.
*
Giải pháp dùng tháp hấp thụ để khử khói mà Hợi thử nghiệm thất bại, loạt than mới ra bị ẩm, khách hàng Hàn Quốc phàn nàn và trả lại hàng. Hợi đành dỡ bỏ hệ thống khử khói, tốn một mớ tiền, thêm bực bội mãi không dứt được. Trong khi đó, lão Trường hằng ngày làm khó Hợi bằng cách cho nhân viên học xá sang thuyết phục Hợi dời đi. Dời là dời thế nào? Tại sao chẳng ai chịu nghĩ cho Hợi, mà chỉ nghĩ đến quyền lợi của họ thôi?
Hôm nay trời lặng gió, có lẽ Hợi sẽ được để yên một chút. Hợi khe khẽ bước về phía hàng rào, nhìn sang hồ nước ngăn cách giữa khu học xá và khu xưởng than của Hợi. Bỗng mắt Hợi chú ý tới xao động tới tấp trên mặt hồ, góc phía Nam gần khu nhà ở của học trò Bình Minh. Hình như có đứa trẻ rơi xuống nước thì phải. Dù quanh hồ đã được rào chắn lưới rất cao, nhưng trẻ tự kỷ vẫn có thể bằng cách trời đánh thánh vật nào đó mà vượt qua rào, nhảy xuống hồ nước. Tụi trẻ tự kỷ hầu như rất thích nước.
Hợi chạy vào nhà lấy điện thoại. Gã định gọi cho Trường để báo tin, nhưng khi chạy ra đến gần hồ nước, thì gã chợt đổi ý định. Gã chụp hình đứa trẻ đang vùng vẫy sắp chết đuối. Đây có thể là bằng chứng chống lại Trường và khu học xá Bình Minh. Họ đã bất cẩn để trẻ tự kỷ rớt xuống nước mà không hề biết. Nếu có chuyện xấu xảy ra, chắc chắn truyền thông sẽ um xùm, công an, tòa án, chính quyền, gia đình các cháu và mạng lưới tự kỷ sẽ vào cuộc, và Trường cùng khu học xá sẽ không thể yên ổn ở nơi này được nữa. Khi bị tất cả những rắc rối đó làm phiền, họ sẽ quên khói đi.
Nhưng mà, tại sao tim Hợi lại đập bất thường như thế này? Cứ như là Hợi đang định giết người vậy.
Hợi chấm ngón tay vào màn hình điện thoại thông minh, kéo giãn to ảnh vừa chụp để xem. Hợi bỗng gai người khi nhận ra, đứa trẻ đang vùng vẫy sắp chết đuối kia, chính là cu Tơn, con trai của Tuyến.
Lặng đi vài giây, rồi Hợi chợt nghĩ ra, gã có thể tận dụng thời cơ này. Hợi bèn chuyển ngay tấm ảnh vừa chụp được cho Tuyến.
Cu Tơn được vớt lên, nhợt như một xác chết. Bác sĩ trong khu học xá đã cứu được em, nhưng Tơn phải vào bệnh viện điều trị mất cả chục ngày. Hợi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa gia đình đại gia Tuyến và Trường, nhưng một tháng sau đó, khu học xá Bình Minh đã dời đi nơi khác.
Hợi không bị Trường làm phiền nữa. Nhưng chỉ có một tin nhắn của người bạn học đến máy điện thoại của Hợi, sau khi con anh ta được cứu sống, làm phiền Hợi mãi không thôi. Tin nhắn vỏn vẹn có dăm từ: “MÀY KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!”
Hợi chỉ nhếch mép cười khẩy. Vậy thì Hợi là cái gì? Là quỷ ư?
Quỷ thì không bao giờ ngủ. Gã không thể ngủ được kể từ khi ấy. Bởi hằng đêm, những đụn khói cứ lặng lẽ bủa vây phòng ngủ, thít chặt phổi gã, nhiễm vào tận xương tủy…
Hết.