III. ĐẠI HỌC CHẢ CÓ GÌ NẶNG NHỌC


III. ĐẠI HỌC CHẢ CÓ GÌ NẶNG NHỌC

 

Việc đầu tiên khi vào đại học là giải quyết mối nợ quá khứ. Nỗi ám ảnh và giấc mơ về cô Trang không dứt. Tôi có hận con người ấy không? Sao lại không? Nếu nhìn ở khía cạnh công bằng thì cô không có quyền gì để mắng nhiếc tôi thậm tệ, dài đằng đẵng và kinh khiếp đến thế. Đẻ tôi ra, nuôi nấng, chăm bẵm, bố mẹ tôi còn chả bao giờ có kiểu mắng ấy. Họ luôn lấy tình yêu thương, niềm tự hào gia đình để giáo dục, chứ không phải sự nhiếc móc, nhục mạ. Các cô giáo ở cấp một, cấp hai thì nâng niu, tôn trọng vì tôi luôn đem lại niềm tự hào cho họ, chứ có gây gì phiền toái? Họ nói lời hay lẽ phải để tôi nhận thức đúng sai, tâm phục khẩu phục mà nghe theo. Khi ở trường chuyên tôi cũng đâu phải biến thành con người khác. Người ta nên “phê bình việc làm chứ không phê bình người”. Trong khi việc chưa đáng, chưa tìm hiểu thấu đáo cô Trang đã mắng tôi đến thui chột, đến hoảng loạn, khiếp đảm. Nếu không có cô Mai khuyến khích, động viên, liệu tôi có còn nhuệ khí mà “chiến đấu” với núi kiến thức khổng lồ hay không, có còn biết đường mà đi hay không?… Nghĩa là học tập có thể sau này góp phần xây dựng đất nước, có ích cho xã hội. Chúng tôi nỗ lực cùng tuổi trẻ, đôi khi không hẳn chỉ cho riêng bản thân mình.  

Tôi viết một bức thư dài cho cô Trang, với giọng điệu thân thiết, ngọt ngào nhất có thể để thông báo rằng tôi đã đỗ đại học với số điểm cao thứ nhì – Á khoa, coi đó là công lao giời biển của cô. Đồng thời, xin lỗi vì suốt thời cấp ba đã khiến cô nhiều phen bất bình, cáu giận. Nếu không có bài học làm người sâu sắc của cô chắc ra đời tôi sẽ vấp ngã khi cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng… Không có thư trả lời của cô. Nhưng qua cô Hoài (người quen) dạy ở đó kể lại, thì cô cầm bức thư của tôi khóc vì xúc động, rồi đưa vào phòng hội đồng khoe: “Cái Huyền Anh – học sinh cá biệt mà ân tình quá. Nó viết thư cho tôi xúc động thế này đây”.  

Và tôi hiểu, đôi khi con người ta cũng không cần lên giọng đao to búa lớn mà đối phương cũng tự hiểu, tự ngẫm mà rút ra những bài học đắt giá cho mình. 

Trường Nghệ thuật – nơi tôi theo học khác hoàn toàn với nhiều trường đại học ở giáo viên, cách dạy và đặc biệt là lối sống của các bạn sinh viên. Nhiều thầy giáo thân mật như người nhà. Sinh viên cứ gọi thầy xưng “con” suồng sã như không. Mỗi kì nghỉ, thiếu tiền về quê, nhiều đứa tỉnh lẻ lại còn không ngần ngại đến xin thầy mà chẳng giữ kẽ hay xấu hổ gì. Có môn học, thầy chỉ cho xem phim, không giảng gì hết, mặc sinh viên tự tìm hiểu, suy nghĩ theo cách của mình. Tôi nhớ nhất câu thầy Lư nói: “Chả ai dạy ai thành nhân tài hết”. Nghĩa là các bạn phải tự học, tự tìm tài liệu mà học… 

Sinh viên chia thành nhiều nhóm. “Dân” nội thành, con ông cháu cha thì luôn thể hiện sự sang chảnh, tự tin, tự phụ chơi theo nhóm riêng. “Dân” quê trông chân chất, ngu ngơ sán lại với nhau thì thầm to nhỏ. Tôi thường ngồi riêng một góc quan sát. Sau này thân với vài người, nhưng cũng chẳng bền lâu. Các bạn không có vẻ sàn sàn như kiểu ở trường chuyên. Trường, lớp phân ra hai cực rõ rệt. Một là sao sáng, hai là “làng nhàng”. “Sao sáng” có việc làm và nổi tiếng ngay từ trong trường. Nhiều đứa tự mua nhà, sắm xe sang ngay khi còn là sinh viên. Có khi bị scandal tràn mặt báo và tai tiếng rùm beng. Nhóm “làng nhàng” có một số học đòi, gia nhập với nhóm “sao sáng”, số khác lặng lẽ xây đắp ước mơ theo cách riêng. Các bạn mang muôn mặt nổi bật. Người thì xinh như tiên. Bạn lại xinh đẹp theo style hiện đại: tóc vàng hoe, mỗi hôm một kiểu. Thời trang thì dân trường chuyên gọi bằng cụ. Nhiều bạn đã xinh còn vi vu trên những chiếc xe máy đầu bảng như @, Spacy… Dân tỉnh lẻ lác mắt và khá tự ti.  

Một số bạn là con của đạo diễn, biên kịch, diễn viên nổi tiếng vênh váo ra mặt, nhìn đời bằng nửa con mắt, không bao giờ nói chuyện với bọn tỉnh lẻ vô danh. Trong lớp, thầy cô cứ giảng. Mấy đứa yêu nhau ngồi bàn dưới xoắn xuýt như chốn không người. 

Một số đứa dị hợm, trông như ở hành tinh khác lạc đến. Ăn mặc không rách rưới giống hành khất thì cũng dở đàn ông dở đàn bà, nửa Tây, nửa Tàu, hoặc hở hang như… không mặc gì. Có đứa trông tựa phường du côn, đeo cái dây chuyền bạc to đoành, mặt gắn nanh hổ giữa ngực đầy vẻ bặm trợn. Đứa xăm trổ, đứa trọc đầu, đứa để râu như vượn, đứa bện hàng chục lọn tóc nhỏ xíu như hot girl châu Phi, đứa đi dép tổ ong, mặt ngây dại giống Tỏa Nhị Kiều, đứa lại là người mẫu thời thượng… Nói chung, không gian ấy toàn những nhân vật bắt mắt, sinh động! Dù nói cười ha hả, khả ố hay chỉ lầm lũi lặng lẽ cũng đều ấn tượng đặc biệt, không lẫn được. Có lẽ mờ nhạt nhất là tôi. Nhưng biết đâu… điều ấy lại tạo thành thứ nổi bật riêng! 

Ở lớp biên kịch toàn con gái. Hai năm đầu học chung kiến thức với đạo diễn, quay phim, lý luận. Lớp lý luận con gái cũng chiếm đa số, lại cơ bản là mĩ nhân. Lớp quay phim thì ba mươi nam, chỉ có một nữ. Nên tỉ lệ yêu đương trong lớp khá nhiều, chủ yếu sinh viên lớp quay phim yêu biên kịch và lý luận. Chúng đèo nhau, nắm tay, ôm hôn tự nhiên, tạo ra một thứ văn hóa kiểu “Nghệ thuật điện giật!”. Về đến phòng ở kí túc xá, còn nhức mắt hơn. Phòng tôi có bốn người, sau tăng dần. Bạn trai của các chị sang ăn nằm tại giường điềm nhiên như ở nhà. Đôi yêu nhau âu yếm nồng nàn có khi chỉ che cái tủ vải chặn bên ngoài. Họ sống với nhau như vợ chồng: ăn uống chung, ngủ chung. Đêm khuya, ban quản lý lên đuổi, các anh mới về. Họ âu yếm, đánh chửi… đủ cả… Nó khiến tôi lạc lõng và thấy ghê tởm. Cái cảm giác đã hình thành khi gặp cảnh tương tự xảy ra ở nhà mình thời gian cho chị Thanh thuê làm karaoke. Càng xa lạ với lối sống xung quanh, tôi càng cô độc. Tôi không thích yêu kiểu sống sượng thế. Nó chẳng có gì thiêng liêng, hấp dẫn nữa. 

Tôi dồn thời gian vào đọc sách và nhớ nhung mối tình đơn phương với anh Nam. Nhưng mỗi lần trở về, gặp lại người ấy lại thêm một nỗi thất vọng. Tôi thường gọi điện hỏi thăm. Anh rủ đi chơi và sẽ đến đón sau giờ cơm tối. Nhưng chẳng bao giờ anh vào nhà mà cứ đứng cách cổng vài trăm mét đợi. Dường như anh ngại giáp mặt bố mẹ hay chị tôi thì phải. Tôi bảo “anh vào xin phép bố mẹ em nhé”. Anh sẵng giọng “Em không có mồm à?”. Tôi “tắt điện”, thất vọng. Sao anh có thể ăn nói như vậy với bạn gái mình? Bạn trai chị tôi muốn đưa chị đi chơi đều vào nhà uống nước, hỏi han bố mẹ và xin phép đàng hoàng kia mà. Phải chăng anh biết tôi thích anh nên anh õng ẹo thế?  

Anh đưa tôi đi vòng vèo trên xe máy từ nhà tôi đến bến phà, vòng tới đồi thông, qua khu cảng dầu. Có hôm lòng vòng sang hòn đảo Rồng. Một số buổi ngồi bờ kè hóng gió. Cũng có lúc vào quán nước uống sinh tố. Nhưng hầu như chẳng bao giờ có chuyện gì để nói. Anh không nói. Tôi cũng chẳng nói. Hoặc ấm ớ nhát gừng. Ngồi cạnh anh, sau xe anh, gần đấy mà vô cùng xa cách. Tôi không dám chủ động ngồi sát hay động chạm gì dù có lúc cũng thấy thinh thích. Nhưng tự nhiên cứ nghĩ mình tôi tỏ ra gần gũi thì thật vô duyên, lố bịch, nên thôi. Thành thử “ở cạnh sông mà vẫn khát”. 

Nếu có hở lời hoặc thể hiện hành động thì anh luôn làm tôi bất ngờ bởi sự thô thiển hoặc lỗ mãng nào đó. Ví như ngồi uống nước với nhau tôi bị muỗi, dĩn đốt. Anh nhìn tôi gãi hay đập muỗi thì bảo: “Sau này, anh đốt còn đau hơn”. Tôi chả thấy cách nói ấy tế nhị hay gây cười gì, cũng đâu có chân thành. Nó ghê ghê. Có khi đi chơi với anh vào trời lạnh, tôi mặc hơi phong phanh. Anh cởi áo khoác của mình ra, nhưng không đưa cho tôi đàng hoàng, dịu dàng mà bất ngờ ném bịch một phát, trúng đầu. Cái áo to đoành, nặng trịch trùm lên mặt tôi tối sập. Tôi luống cuống gỡ ra, không hiểu thế nào, thì đồng thời nghe tiếng anh quát dữ tợn: “Mặc vào!”. Trong khi anh vẫn đứng cách tôi hàng mét như sợ hủi, khiến tôi chẳng thấy ấm áp hơn, dù vẫn ngoan ngoãn mặc áo anh suốt buổi ấy. 

Tình cảm cứ giằng dai, vô hình, nhạt nhẽo và khuất lấp như vậy đến cả chục năm. Tới khi tôi lấy chồng, anh mới chịu đi lấy vợ. Chưa bao giờ anh nói yêu tôi, nhớ thương hay chủ động ôm hôn tôi. Cũng chẳng khi nào anh hỏi thăm tôi, gọi điện cho tôi. 

Chẳng hiểu tôi nghĩ gì, gặp chuyện gì, có khó khăn, vui sướng gì. Mặc kệ thế gian dùng điện thoại di động hay email, yahoo, anh không bao giờ có, chỉ vì thích thế. Nếu không là hai vec tơ ngược chiều thì tôi và anh cũng chỉ là hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ chạm nhau! 

Chị Quỳ biết tôi có tình cảm với anh, bĩu môi nói: “đàn bà yêu người không đáng là điều sỉ nhục”. Với chị, đàn ông không học cao, không giỏi giang lẫy lừng thì phải nhiều tiền hoặc có tài gì đặc biệt. Anh Nam ngoài giải đẹp trai ra, chẳng có gì. Tôi thấy lời chị phần nào có lý. Bởi đi chơi với tôi, câu chuyện anh nói luôn cố thể hiện kiến thức. Mà thứ kiến thức mang màu sắc triết học Trung Hoa mới lạ với con bé phổ thông chứ chả thú vị gì với đứa học đại học, là mọt sách như tôi. Nhưng vì sự chung thủy với cảm xúc quá khứ nên tôi vẫn đi bên anh lặng lẽ. Xa cách mà vẫn liên quan. Không ràng buộc nhưng lại chả thể buông bỏ. 

Không ngờ đường đến ước mơ mà tuổi thơ thiết lập lại lãng xẹt như vậy. Vài đứa ở kí túc xá đến tán tỉnh, tôi đều tránh mặt. Thật vô bổ, chán chết nếu phải yêu và sống như bọn bạn cùng lớp, cùng phòng. Thà để tâm sức đọc sách, chăm sóc bản thân và mơ tưởng tới ngày mai huy hoàng còn thú hơn. 

Tủ sách của bố bây giờ mới có giá trị với tôi. Bố cũng từng học trường tôi cách đó bốn mươi năm, nên bao nhiêu sách quý về nghệ thuật tôi dành thời gian ngốn cả. Đợt thi hết kì, hết năm nào tôi mà cố thuộc bài, hay lo lắng như kiểu hồi học cấp ba thì thật ngu xuẩn. Vì cả lớp chẳng ai học. Vào thi, muốn giở sách chép kiểu gì cũng được. Điểm số chỉ là điều kiện để qua, chẳng hề quan trọng hay có gì vênh vang. Nhiều khi càng “sao sáng” càng điểm thấp và chúng càng thấy tự hào. Nhóm “làng nhàng” điểm cao, “sao sáng” cười khẩy, nói lời xách mé khó nghe…. Trong “xã hội” nghệ thuật ấy, những quy phạm như ở trường chuyên bị cười cợt và coi thường. Họ hướng đến sự phá cách, khác biệt, sự sáng tạo và những phát kiến độc đáo. Thế nên những đứa được tôn vinh, được quý trọng nhất lại có những biệt danh quái chiêu, như: Đỗ – điên, Sang – bựa, Đại Tiện, Du – sát thủ, 117 Khá – gà, Hà – cười, Năm – nhàu, Khuê – cáy, Hằng – đao v.v… Còn kiểu ngoan ngoan, tử tế, điểm cao, đi học đúng giờ, đủ tiết… bị nhóm “sao sáng” nhìn bằng con mắt khinh thị, và ngấm ngầm coi là hâm dở. Chúng quan niệm những đứa như thế sau này không thể làm được nghệ thuật, kiểu gì cũng “vứt”! Học nghệ thuật một là đội sổ, hai là giỏi xuất chúng thì sau mới trụ được với nghề. Làng nhàng ở giữa sẽ không có đất sống.  

Ở đây, tôi như chìm nghỉm bởi chẳng bao giờ phá cách. Nỗi sợ hãi hồi cấp ba đã hình thành thói trầm tĩnh, lặng lẽ có phần ba phải. Tôi chả ngồi quán nước đàn đúm, không túm năm tụm ba đi ăn cơm quán cùng ai, chẳng yêu đương, ít bạn bè. Tôi tiếc thời gian và thấy không cùng kênh với bọn đó. Chúng cũng chẳng thấy tôi có gì thú vị. 

Đêm đến, dãy tầng bốn nữ thường dồn lại vào phòng 408 để xem phim. Phòng này, mấy chị học mỹ thuật nên có máy tính làm đồ họa. Các kiểu phim đạt giải Oscar, phim nổi tiếng thế giới, kể cả một số phim hiếm đều được “chiếu” ở đây… 

Lần đầu tiên tôi biết thế nào là stress khi đối diện với bài tốt nghiệp chuyên ngành. Để ra trường là chuyện không cần bàn nhiều, vì điểm số dễ đạt được như trên đã nói. Tôi vẫn thường xuyên trao đổi nghề nghiệp với bố. Chấp bút cho ông một số kịch bản và nghe đủ thứ chuyện mỗi lần gặp. Bố tôi là người chắc nghề và có chút thành công, được đồng nghiệp nể trọng. Nhưng những cốt truyện ông gợi ý để tôi nộp thầy đều bị phản bác. Thầy luôn phê “tư duy cũ”, không thể thế này, thế kia, dễ dãi trong suy nghĩ, v.v… Nói chung, tôi rơi vào thứ mê cung không nhận thức nổi đúng và sai trong sáng tác. Thầy không nói ý tưởng của tôi là sai, nhưng không hay, không mới, không chuyên nghiệp nhà nghề… Tôi càng cố gắng, thầy càng lắc. Năm thứ ba, chúng tôi dồn sức vào chuyên ngành và bị mắng rất nhiều. Thầy không mắng như cô Trang, không quan tâm đến việc nhỏ nhặt, không xúc phạm nhân cách, mà phản bác gay gắt tất cả các đề cương lớp đưa đến. Chúng tôi không biết lối mà đi, mà làm cho hay. Tôi tâm sự với người đi trước, giàu kinh nghiệm như bố. Bố cũng chịu. Sự hoang mang, lo lắng, tự ti xảy ra theo màu sắc khác. 

Tôi bắt đầu mất ngủ. Không phải mơ về người yêu này nọ mà toàn mơ về thầy. Mấy đứa bạn ở lớp cũng có cùng tâm trạng và giấc mơ kiểu ấy. Nó bảo mơ thấy cái miệng thầy mỏng quẹt, với cái nốt ruồi ở môi to đoành, rất ghê. Chúng tôi không sợ thầy, chẳng sợ môn biên kịch, nhưng lại sợ mình là kẻ vứt đi. Bốn năm học ra không làm được việc. Nếu vậy, thì thật bi kịch. Việc mất ngủ triền miên càng cho cảm xúc tiêu cực. Tôi không biết làm thế nào để ngủ được dù đã phải dùng đến thuốc. Tới tận khi tập thiền bằng hình ảnh chiếc chong chóng, mới thoát được tình trạng ấy. Mỗi tối trước khi ngủ tôi nhắm mắt lại, hình dung mình cầm chiếc chong chóng nhỏ chạy dài 119 trên thảm cỏ xanh. Chong chóng được gió quay tít, tạo thành thứ vũ điệu riêng, kì ảo sắc màu. Tôi chạy mãi, chạy mãi trong tưởng tượng và trôi vào giấc ngủ.

Tôi bỏ qua cái bóng là bố mình, vứt tất cả ý tưởng tròn trịa, hay gay cấn cũ kĩ mà bố đặt ra, để tư duy theo cách riêng, không giống ai, không cần quy tắc. Đi thực tế ở vùng làng chài, viết về lớp học trên biển, cuối cùng tôi cũng được thầy khen trước lớp và tin tưởng vào chất lượng kịch bản. Hóa ra, để viết được một kịch bản là điều không khó, để tốt nghiệp đại học ở mức trung trung, kha khá dường như ai cũng có thể làm được, nhưng để tạo bản lề cho sự nghiệp lại là vấn đề khác. Tư duy và những câu chuyện của bố đã không hợp thời. Hơn nữa, cách xử lý của người làm sân khấu khác với người làm điện ảnh. Muốn thành công trong hoạt động nghệ thuật phải nắm chắc mọi quy tắc để rồi vượt qua nó chứ không phải rập khuôn, lệ thuộc. Nếu học trường phái này, rập khuôn tư tưởng kia, ảnh hưởng phong cách nọ thì cả đời cũng chỉ là học trò mà thôi. Nghĩa là ở khía cạnh nào đó, tôi phải coi mình là Chúa trời, sáng tạo ra thế giới của riêng mình, làm sao cho ai cũng chấp nhận, say mê mới gọi là thành công. Tôi quay trở về với bản năng gốc ngày xưa một cách có ý thức, có phương pháp. 

Lúc này, chị Quỳ đã sinh một bé gái đáng yêu. 

Anh rể thỉnh thoảng có việc tới thành phố Hoàng Trầm, lại vào thăm tôi. Anh đến với chị gái tôi đường đột, trong vòng ba tháng đã cưới. Anh chị ở chung với bố mẹ tôi. Với vẻ ngoài quắc thước, cùng sự mau lẹ trở thành người một nhà khiến tôi vừa nể, vừa ngại, vừa xa cách với anh. 

Một hôm, lên thăm tôi, anh đi cùng người bạn tên là Phùng. Đó là anh chàng nhỏ thó, có đôi mắt cú vọ, mũi diều hâu, mồm quạ mổ, da nâu (tối) sầm. Phùng khác một trời một vực so với vẻ ngoài đường bệ của anh rể, lại còn nói ngọng. Anh ta không bao giờ nói “L”, “L” luôn biến thành “N”. Nhưng qua lời lẽ thì anh rể tôn trọng Phùng như thần tượng. Anh bảo đó là người bạn thuở chăn trâu tại quê, con nhà gia thế nhưng bị phá sản nên đi Hàn Quốc làm ăn. Bây giờ trở về thành ông chủ trẻ giàu có. Trong tay sở hữu hàng chục tỉ đồng, có công ty riêng, có biệt thự ở thành phố này, mà lại chưa có người yêu. Thuở còn đi học, anh Phùng giỏi nhất lớp, là tấm gương để anh rể tôi học hỏi, phấn đấu… Phùng hỏi tôi số máy ở kí túc để thỉnh thoảng điện thoại, ghé chơi. 

Về nhà, chị tôi xoắn xuýt hỏi thăm về Phùng, rằng anh ta có hay đến không, rồi nói: “Hàng chục tỉ thì tiêu bao giờ cho hết? Đứa nào lấy nó làm bà chủ lớn. Đời con gái chỉ mong được thế thôi. Sự nghiệp của đàn bà là người đàn ông. Mình có làm lụng mót đời cũng không bằng thằng đàn ông vẩy tay một cái. Cứ bảo tiền không quan trọng chứ không có tiền xem… Như chị giờ nằm ổ, không có anh rể mày lo cho thì chết! Sau này lấy chồng giàu, thỉnh thoảng cho chị ít quần áo, giày dép thừa cũng đủ sướng rồi”. 121 Cảm giác, anh chị đang tìm cách mối lái cho mình. Tôi không thích con người ấy, song lại không dám tin vào cảm xúc bản thân. Như chị tôi lúc đầu đâu yêu anh rể. Trước khi anh xuất hiện còn khóc ngất vì xa cách với anh người yêu tận Úc. Thế mà sau đó không có anh dường như chẳng chịu nổi. Bố mẹ tôi đến với nhau cũng phải qua vài mối tình trước đó. Còn tôi, yêu anh Nam là thế mà nên cơm cháo gì. Bởi vậy, không thích nhưng vẫn lẳng lặng quan sát, giao thiệp lịch sự. 

Ở tuổi hai mốt, tôi không còn thơ ngây và hành động bột phát nữa. Nhiều người bằng tuổi tôi lấy chồng, sinh con, kể cả bạn học đại học. Bởi vậy, đó cũng là đối tượng để tìm hiểu. Như chị gái tôi, dù vẫn yêu say đắm mối tình từ thời sinh viên nhưng vẫn có “vệ tinh” bên cạnh đưa đón. Con gái chỉ một thời xuân sắc và được quyền kén chọn. Mọi nhận xét về ai đó lúc đầu chưa thể chính xác. Cộng với uy tín của anh chị giới thiệu nên tôi đồng ý để Phùng ghé thăm.  

Tôi luôn khắc ghi lời bố dạy: “Bụt trên tòa, gà nào dám mổ”. Nếu tim mình không rung, lòng mình không yêu, thì chẳng gì thôn tính được. 

 Phùng đến thăm tôi bằng chiếc xe hơi màu trắng. Mời tôi đi ăn, uống ở vài nơi xa hoa và chuyện trò nhát gừng. Anh không phải người nhiều lời, không biết nói chuyện. Tôi càng chẳng có chuyện gì để nói nên tình cảm luôn là “zero”. 

Phùng là chủ thầu xây dựng, có vài máy xúc, chuyên san gạt, tạo mặt bằng ban đầu cho các công trình lớn. Công ty anh triển khai ở Quỳnh Giao, gần nhà tôi. Anh thường xuyên được anh rể mời về ăn nhậu, có hôm ngủ lại. Những lúc ấy, chị Quỳ bế con sang phòng khác, nhường phòng ngủ cho khách. Bữa nào Phùng tới, mẹ tôi cũng làm vài món tươi tiếp đón bạn con rể. Tôi không thấy gần gũi hay rung động gì. Anh và tôi luôn là hai hòn đá tảng, chả liên quan.  

Lần nào biết tôi về quê, y như rằng Phùng chờ sẵn ở sân kí túc để đón. Anh nhiệt tình bê vác sách ốc, hành lý nặng trịch của tôi từ tầng bốn xuống dưới xe, rồi lại hùng hục mang vào nhà bố mẹ. Không cái nhíu mày, chẳng câu than thở. Trong khi anh ta đường đường là ông chủ, có lái xe riêng. Tôi hiểu, nhưng chả cảm động. 

Một hôm, Phùng đến ăn cơm khi tôi đang ở nhà. Bố mẹ đi vắng. Tôi không thích nên chỉ chực ăn nhanh rồi lỉnh. Nhưng anh rể cứ nhờ tôi bóc hải sản cho Phùng. Dù khó chịu, tôi vẫn phải lì lì ngồi lại bởi nể anh rể. Trong bàn nhậu, anh rể đề nghị Phùng cho vay hoặc góp vốn đầu tư ít tiền để mua đất vì xu hướng đất đang lên giá mạnh. Lòng tôi cay đắng khi thấy cái ngầm ý lồ lộ rằng anh rể đang lấy tôi ra làm mồi nhử để khơi tiền bạn thân. Tôi lặng lẽ bỏ lên phòng riêng, không quan tâm nữa. Tuy nhiên sự coi thường anh rể và chị gái ngày một hình thành. 

Nhất là khi mâu thuẫn giữa anh chị với bố mẹ tăng cao. Chị ỉ lại mọi việc nhà, việc chăm con cho mẹ, chặt chẽ với mẹ, lại còn mặt nặng mày nhẹ, buông nhiều lời bất hiếu. Anh thì sôi sùng sục kiếm tiền, lúc nào cũng nhậu nhẹt, say xỉn. Về nhà thì lỗ mãng với bố mẹ vợ, đánh chửi vợ. Bố mẹ tôi vừa phải nai lưng bỏ tiền cung phụng anh chị mà vẫn chịu tiếng xấu. Họ vừa đau khổ, vừa thất vọng và bất lực. Mẹ tôi rơi vào trầm cảm, khóc suốt, nhưng không làm cách nào buông bỏ được. Chị thì vẫn nhờ mẹ, dựa dẫm mọi việc cho mẹ nhưng coi mẹ không bằng con ở. Đi không hỏi, về không chào, lúc nào cũng vác mặt lên khinh khi, khó chịu. Bố và tôi ở giữa, khó xử. Mỗi khi về quê tôi luôn chịu cảnh lên tầng thì nghe mẹ kể tội chị, xuống dưới thì chị trách cứ mẹ. Có lần bố tôi bảo chị: “Bố xin con, đi làm về con chỉ cần nói ba từ thôi “Con chào mẹ”. Chả lẽ có vậy thôi mà không làm được à?” Chị tôi sưng mặt bảo: “Con không giả dối được”. “Ô, chào mẹ là giả dối sao?” Chị im nhưng vẫn kiên quyết giữ chủ ý của mình. Nhà tôi sống quần tụ bên nhau mà lúc nào cũng căng thẳng như khối thuốc nổ chỉ chờ châm ngòi. 

Hôm ấy, mâu thuẫn giữa mẹ và chị tăng cao, bố mẹ về nhà bà ngoại cách đó 60 cây số chơi cho khuây khỏa. Anh chị cũng bế con đi nghỉ dưỡng ở khu du lịch sinh thái Mặt Trời gần đó để giải tỏa. Họ điện thoại rủ tôi tới đó chơi. Chưa bao giờ đi đến khu nghỉ dưỡng này, lại du lịch cùng anh chị nên tôi đồng ý. Không ngờ, người đón xuống đó lại là Phùng. Đến nơi, tất cả ở cùng một khách sạn của bạn anh rể. Chị gái gọi tôi ra, tặng một chỉ vàng. Tôi ngạc nhiên từ chối. Bởi vì biết thừa tính cách căn cơ của chị từ nhỏ. Đến cái áo hàng thùng vứt đi, tôi tiếc của và thích, chị cũng bán với giá cao hơn lúc mua thì đủ biết. Lại nghe mẹ kể suốt cái sự luôn đổi “năm xu lấy một hào” của chị. Thế mà lần này cho tôi những một chỉ vàng, không hề đòi hỏi gì. Chị nồng hậu ép tôi nhận bằng được. Hơi cảm động một tí vì tưởng chị thay tính đổi nết mà thương em hơn. Sau này, mới nhận ra không phải.  

Ngay lúc đó, anh rể vào gọi hai chị em xuống tắm biển. Tôi từ chối vì không thích tắm gì khi có “đối tượng” Phùng bên cạnh. Anh rể quát: 

– Người ta ăn thịt chắc. Xuống! 

Anh rể là sĩ quan quân đội, sở hữu ánh mắt, thần thái cương nghị, uy lực, nên khi chắc giọng, quắc mắt quát, tôi ngại ngần răm rắp nghe theo. Nhưng dù xuống bãi biển cùng họ, tôi vẫn ở trên, ăn mặc kín đáo và lạnh lùng như không. Còn Phùng mặc quần đùi lao từ trên cao xuống, thể hiện mình là con rái cá. Không ngờ, lực cản của nước mạnh quá mà quần anh lại không phải quần bơi chuyên nghiệp nên bị tụt phắt ra. Phùng hốt hoảng vội kéo nó lại che phần mông trắng hếu dưới nước. Tôi bụm miệng quay đi. 

Sau hai ngày chán hoét ở đó, lái xe và Phùng đưa tôi về trường. Trên đường, tôi say xe, ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy, thấy đầu mình ngả vào vai anh, tay anh nắm tay mình. Ngại ngần lánh ra, nhưng mặc nhiên hiểu anh ta ngày một “tấn công” mạnh. 

Mấy đứa bạn thân của tôi được Phùng “chăm sóc” đâu ra đấy. Anh mua những món quà từ Hàn Quốc về như dưỡng da, phụ kiện thời trang cho 125 chúng. Có đứa được mời đi chơi sướng rơn, rỉ tai tôi bảo chưa bao giờ vào hàng kem nào đẹp, ngon, sang, đắt như ở góc hồ Thanh Hương. Bọn kí túc hôm nào biết Phùng đến là cà nhau gạ anh mời cả hội đi ăn uống, hát hò. Đứa A kéo thêm đứa B, rồng rắn theo Phùng. Tôi ngại ngần nhưng khó từ chối. Chúng nó nháy nhau “diệt” bằng được “khứa” của Huyền Anh. Thế là vào nhà hàng thì gọi bét nhè các món ngon. Tới quán karaoke ăn uống tẹt ga, hát hò khản cổ, nhưng vẫn chực chờ Phùng ra ngoài toilet là ba đầu sáu tay, đứa nào đứa nấy đút những gói bim bim, bò khô vào túi. Tôi nhìn chúng như quân “ăn cướp” nhưng chả cản nổi. Bởi vì tôi không phải người trả tiền và Phùng cũng chưa phải người yêu tôi. Hình như hơi ngại ánh mắt ấy, thằng Thạch cười cười giải thích: “Mai cho bò khô vào mì tôm ăn sáng, hết sảy đấy”. Phùng vào, bọn nó điềm nhiên như không, ôm mic hát sảng khoái. Đĩa trái cây và các đồ khô hết veo. Có hôm, chúng diệt y thế, Phùng chuồn thẳng từ lúc nào, sau lý giải với tôi rằng đi có việc gấp. Thế là tôi nai lưng trả tiền cho cả hội, mặc tháng ấy đói ra sao. Tôi không hiểu ông chủ này kiểu gì? Đi xe hơi mà mời chiêu đãi người ta lại chạy mất dép. Nhưng chả lẽ vì thế mình tránh mặt, ghẻ lạnh? Hơn nữa, anh ta có được gì trong những vụ ấy đâu. Bạn là bạn tôi. Anh ta cũng là bạn tôi. Chúng nó ăn lắm, thiệt hại của anh thì cũng đến lúc tôi phải có trách nhiệm, đó là điều đương nhiên. 

126 Mới đầu ai nấy đều khen anh chín chắn, kiệm lời và nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Sau vụ Phùng “bùng” cả bọn khinh anh ra mặt.  

Bố mẹ chỉ khuyên chung chung, vì nếu có chàng rể giàu thì cũng tốt, vấn đề là liệu giàu thật, giàu bền không. Bởi thế mới cần tìm hiểu. Dù là ông chủ nhưng lại không có nghề, không có học nên họ rất lo. Bố mẹ nói quan trọng nhất ở người đàn ông là nghề nghiệp vững vàng chứ không phải số tiền họ sở hữu. Bởi thế, vài lần bố mẹ mối lái cho con cái bạn bè, nhưng tôi chả ưng ai. Thấy toàn cậu ấm ấm ớ, èo uột. Mấy đối tượng này gặp Phùng bên cạnh tôi thì lánh. Càng tiếp xúc với Phùng tôi càng hoang mang giữa sự khó chịu và đắc ý, giữa bực bội và thương hại. Nhiều lúc ốm, buồn, xung quanh chẳng có ai ngoài anh, sự cảm động khiến tôi lung lay, nhưng cũng chỉ đến thế. 

Một ngày, chị Quỳ gọi vào phòng hỏi chuyện về Phùng, rồi cấm tôi yêu hay dính dáng gì tới anh. Chị bảo: “Bỏ nó bây giờ mày còn sống, nhưng yêu nó mày sẽ chết”. Sự ngạc nhiên của tôi được chị giải thích đại khái rằng anh ta xử không hay trong chuyện tiền nong, không tin được. Rõ ràng trước mắt tôi, Phùng ngày một bộc lộ những mặt tốt. Anh chưa từng sỗ sàng hay mưu cầu gì, kể cả tình yêu. Anh chỉ biết quan tâm, thăm hỏi. Trong khi, anh chị tôi thể hiện những điều không thể chấp nhận được. Bố mẹ mâu thuẫn với anh chị đến nỗi phải ăn riêng. Chị tìm cớ đòi lại chỉ vàng đã cho, trong khi không cần biết em tiêu đi rồi thì móc đâu ra trả! Anh rể say rượu, 127 chửi tôi thậm tệ, rằng “tôi là con giun, anh di lúc nào chết lúc đó”! Tôi định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ về quê xin việc nên thực tập ở đó một thời gian. Chị khó chịu khi tôi ở nhà, cạnh khóe đưa chuyện với hàng xóm, bảo “Nó về để chiếm đất chiếm nhà”. Cấm tôi yêu Phùng, trong khi những món quà anh đem tới thì lại khư khư dùng một mình. Như thế, làm sao tôi tin hay nghe chị được?  

Hôm đưa tôi từ nhà lên kí túc sau dịp nghỉ Tết của năm thứ tư đại học, tôi được biết nguyên nhân sự cấm đoán của chị với Phùng. Là người ở Hàn Quốc lao động lâu năm, có chút tiền, muốn về Việt Nam đầu tư. Nhưng tại đây anh bị đủ thứ khó khăn. Nào sự bòn rút của người nhà làm trong công ty, nào là không có chuyên môn, không hiểu rõ thể chế. Tiền bạc ngày một bị lừa đảo, rơi rụng. Hết bị ăn cắp phụ tùng trong công trường, lại đến sự hạch sách nhiêu khê, ngang ngược của lãnh đạo địa phương, cùng việc tiêu pha không định lượng khiến anh quẹt vốn dần và nợ nần trầm trọng. Căng thẳng nhất là khi người cháu dốt nát trèo lên lái máy xúc, đâm chết người. Là ông chủ, anh phải đứng trước vành móng ngựa, đồng thời chịu thiệt hại nặng về kinh tế. Biết hoàn cảnh này, lại bị Phùng vay tiền nên anh chị tôi thất vọng. 

Đưa tới Hoàng Trầm, tôi say xe, anh mời vào nhà. Đó là căn bán biệt thự do anh thuê theo quý chứ chả như lời giới thiệu của anh rể ngày nào. Phùng đã bật khóc xin lỗi rằng từ giờ anh không còn đưa đón, quan tâm tôi được nữa. Anh yêu tôi nhưng lại rơi vào tuyệt vọng. Anh phá sản, chuẩn bị sang nước ngoài trốn nợ. Lòng tôi trỗi dậy lòng thương sâu sắc. Nghĩ đến anh Nam, tôi hiểu cái cảm giác yêu đơn phương khốn khổ thế nào. Trong khi, bấy nay Phùng không chỉ đơn phương yêu tôi, chăm sóc tôi mà giờ anh lại còn rơi xuống vực sâu trong cô độc như vậy. Thế thì còn suy tính gì, tôi cần phải đáp lễ con người đã từng rất tốt với mình. Tôi nhận lời yêu anh. 

Phùng vô cùng sửng sốt và như được thổi làn sinh khí mới. Anh ngơ ngác tâm sự hết hiện trạng công việc bế tắc của mình. Bằng cảm giác chủ quan, tôi đưa ra ý kiến đóng góp: 

– Anh trốn đi liệu có xóa được nợ không, có giải quyết được khó khăn không? Chẳng bao giờ anh về Việt Nam nữa à? Dù sao anh vẫn còn máy móc, trang thiết bị ở công trình. Anh hoàn thành rồi thu tiền về. Sau đó, trả nợ dần. Đi bây giờ, anh sẽ mất tất cả. 

– Nhưng ở nại, có thể vào tù nếu không trả được nợ. 

– Thì vào một thời gian, còn hơn bị truy nã. Vào tù không nguy hiểm bằng bị đòi nợ… Nếu bình tâm đối mặt, biết đâu sẽ từng bước tháo gỡ được khó khăn. 

Anh thấy có lý, đã quyết định ở lại. 

Tôi và Phùng bắt đầu một tình yêu trái khoáy. Dù phải vật lộn ngoài công trường nắng gió nhưng anh luôn hào hứng, hạnh phúc. Anh thể hiện sự đam mê, tử tế và luôn ca ngợi tôi đã hy sinh vì anh. Tôi không hiểu mình hy sinh cái gì. Yêu thì yêu, sau này tính. Đến lúc cưới lại là chuyện khác. Tôi vẫn ra điều kiện rằng em sẽ không kết hôn nếu anh chưa có bằng đại học. Phùng hứa, sau khi giải quyết những vướng mắc của công việc sẽ đi thi đại học. Nếu không sẽ không dám cưới tôi. Anh bảo:  

– Người ta phù thịnh, chả ai phù suy. Em xinh đẹp, giỏi giang, con nhà nành, học hành danh giá, anh nghĩ với không nổi, chiều không xong, thế mà nại chấp nhận yêu thằng phá sản. Thật, thế gian chỉ có một. Không tưởng nổi. 

Anh coi tôi như một vì tinh tú và nâng niu nhất mực.  

Tôi chứng kiến sâu sắc thời khắc bi đát của người thất thế. Đang là ông chủ xe đưa xe đón, kẻ hầu người hạ, đòm cái không xu dính túi, bị phong tỏa, bị đòi nợ mọi nơi, mọi lúc thảm hại ra sao. Ở cạnh, tôi thất vọng hết lần này đến lần khác khi đối diện với sự dốt nát, vô văn hóa hồn nhiên ở anh. Tôi hỏi gì cũng không biết, nhờ việc gì cũng chẳng làm được, đặc biệt trong tất cả các mối quan hệ anh không biết cư xử. Nếu đi xem văn nghệ, anh kêu chán đòi về. Tôi hỏi “anh không thấy người ta múa đẹp à?”. Anh bảo: “anh chẳng thấy đẹp chỗ nào, cứ uốn a uốn éo nóa hết cả mắt”. Nếu xem phim, thấy nhân vật nữ nào đó thông minh, anh cười hô hố, bảo: “Con bé kia sau này có mà chửi chồng xoen xoét”. Anh luôn ca ngợi bản thân từ trước tới nay sống tốt đẹp với những ai, cứu giúp bao người, mòn hết cả tai. Chẳng có điểm chung, suốt ngày ru rú trong căn phòng thuê chật hẹp, nóng nực của tôi, như thế thật chán và chả để làm gì.  

Khó chịu nhất là mấy thằng cháu anh. Anh khen ngợi ngút trời. Rằng chúng chẳng cần học đại học vẫn đứng trên đầu thiên hạ, kiếm tiền siêu hạng, chỉ huy toàn thằng bằng cấp một đống. Vừa xong lớp 12 nhưng chả gì không biết, gái theo đầy. Trong mắt anh, chúng là thiên tài. Chưa kịp bất bình xong với quan điểm tréo ngoe, khác biệt ấy thì lại bức xúc khi phải đối mặt với mấy thằng này. Chúng nhìn tôi bằng nửa con mắt. Sẵng giọng sai tôi việc này việc khác y ông tướng. Nếu anh chuẩn bị đi công tác, chúng ném cho tôi cái vali to, và đống quần áo của anh, bắt là lượt, gấp xếp, chuẩn bị đồ. Tôi không có cơ hội cáu hay thể hiện thái độ. Chỉ không làm. Chúng thấy thế thì hằm hằm, khinh khỉnh, chẳng thèm chào hỏi. Chúng làm như tôi đang “đào mỏ” chú chúng vậy. Tôi thấy bị xúc phạm ghê gớm. 

Có lần gọi điện cho anh thì chúng cầm máy, nói hách dịch: “Mày là con nào?”, “Chị à, chú tôi bận rồi, đừng phiền nhé!”. V.v…    

Tôi phàn nàn với anh. Anh chỉ cười nhạt, lại ca ngợi chúng. Anh không để tâm lời nào của tôi hết. Sau này, khi đã quen hơn thì mấy đứa cháu thể hiện sự khinh bỉ với môi trường quanh tôi. Chúng nó kể bọn gái trường Nghệ thuật chỉ cần xì tí tiền là muốn gì cũng xong. Bọn ấy chẳng đứa nào đoan chính, yêu đương hàng tá, dễ dãi bản thân… Tôi tái mặt, thấy như chúng đang chửi mình và tránh xa. 

Người yêu của tôi không như mong đợi. Quá thô nhám, nhạt nhẽo, ngu si. Có anh ở bên mà tôi luôn 131 trống trải. Cứ thấy không mãn nguyện, không vui vẻ, không có gì để khoe hay tự hào hết, càng chẳng thể bộc lộ cho bất kì ai biết. Tôi sống trong trạng thái nửa nọ nửa kia và thường không muốn chấp nhận thực tại. Muốn quẫy đạp, phá tan nhưng chẳng biết làm thế nào và không có cớ. Thời gian này tôi đã có một vài bài viết, truyện ngắn được đăng báo và có tiền nhuận bút. 

Bên anh, tôi phải bỏ những đồng học bổng và nhuận bút ít ỏi để trả tiền cơm bụi. Có lần anh không có tiền đi taxi ra sân bay, phải qua tôi để vay. Tôi không nỡ nói “không có”, nên vội bán bộ vòng kiềng bằng bạc để đưa số tiền ít ỏi cho anh. Anh sai hẹn triền miên, cho tôi “leo cây” bét nhè, rồi nịnh nọt tít mù nếu tôi nói bỏ. Anh cứ cười cười, nắm tay tôi bảo: “Úi xời, nại định xù mì tôm anh à?”. “Anh có nàm gì em đâu?”. Khi tôi nói gay gắt về sự thô thiển ở anh, rằng tôi không hề nhớ anh, tôi chỉ thấy cái tình yêu này nó cướp đi thời gian và sự vui vẻ của tôi. Anh nghe xong, cúi gằm mặt như kẻ chịu trận, lầm lũi đi về. Nhìn cảnh thảm hại ấy, nhớ lúc anh hoành tráng trước đó tôi lại không nỡ. Thấy mình phũ phàng, liền gọi lại, bỏ qua tất và ngây thơ nghĩ rằng dần dần mình sẽ cải thiện được những thiếu hụt ở con người này. 

Yêu Phùng, nhưng tôi lại luôn mơ về anh Nam. Trong sâu thẳm luôn nghĩ rằng đến ngày nào đó nếu tôi có mặc áo cưới sánh bước cùng Phùng hay ai đó mà Nam xuất hiện và giơ tình yêu ra nhử thì tôi cũng sẵn sàng vứt bỏ để chạy theo. Và rồi chua chát hiểu rằng điều ấy chẳng bao giờ xảy ra. 

Rất nhiều lần tôi muốn cắt đứt tình cảm với Phùng mà không thành. Sau những lúc ôm hôn nồng nàn thì chả thấy gì hay ho. Tôi thường tự vấn lương tâm rằng như vậy có nên hay không, có mất giá, buông thả? Rồi tự nhận ra một cách công bằng rằng từ khi có anh tôi đẹp hơn mà không phải cố công trang điểm. Da dẻ hồng hào, mịn màng. Mắt sáng to. Môi lúc nào cũng rực đỏ dù không cần đến son. Ngực căng, eo thon, tóc đen dài, suôn mềm mượt. Rõ ràng “gái phải hơi trai như thài lài…”. Tôi thấy yêu bản thân và cần anh như một liều thuốc không thể thiếu. Hình dung cái ngày già cỗi, sồ sề, nhăn nheo, đồi mồi, cóc cáy như một đóa hoa tàn rữa thì thật ngậm ngùi. Như vậy, chưa kịp nở đã héo tàn sao? Nếu bỏ anh, tôi có ai ngoài sự cô đơn? Tôi không là kẻ lăng nhăng, vậy mà đến một người đàn ông bên cạnh cũng phải hất bỏ, cũng lễ giáo quy phạm thì còn gì là đời. Xưa, muốn yêu chả được. Ngày già khụ, muốn cũng không yêu nổi. Nên chả việc gì phải bó hẹp mình. Rồi ai cũng sẽ phải chết. Tất cả chỉ là xương khô hoặc cát bụi. Nên giữ mối quan hệ này cũng là cách để tận hưởng cuộc sống, tử tế với tuổi thanh xuân. Tôi biết tìm tri kỉ là khó khăn; cũng biết mình đâu đã vội cưới xin… Thế nên, cứ giằng dai để tìm kiếm và chờ đợi phép màu nào đó.  

Sinh nhật hai hai tuổi tôi tổ chức ở quán karaoke để chia tay thời đại học. Khi bạn bè về hết, chỉ còn lại tôi và anh, Phùng đưa vào một nhà nghỉ. Tôi hay ốm 133 vặt, say xe nên rất nhiều lần như thế với anh. Cái câu “Bụt trên tòa gà nào dám mổ” luôn vang lên trong tôi như kim chỉ nam. Tôi không sợ gì khi ngủ qua đêm với anh vì yên tâm rằng anh sẽ giữ trinh tiết cho mình. Lần đầu tiên làm việc ấy là một đêm đi chơi về khuya, kí túc xá đóng cổng, không làm cách nào vào được nên đành phải ngủ nhà nghỉ. Tôi đã giao hẹn thẳng thừng rằng đừng có động đến tôi nếu không tôi sẽ giết anh và tự tử. Anh luôn chiều chuộng và tỏ ra nghe lời tuyệt đối, đặc biệt trong chuyện này, còn bảo: “Đến người yêu mình mà em còn không tin thì tin ai?” 

… 

Nửa đêm về sáng, khi tôi đang say giấc, bất ngờ anh cưỡng bức. Mặc cắn xé, kệ gào thét, anh vẫn lao vào tôi như thú hoang. Tôi chống cự không nổi sau cú tát như trời giáng của con đực. Cả hai cùng rời nhau ra trong đau đớn và thương tích. Thế đấy, “toàn bộ đại dương cũng không thể làm đắm được một con tàu trừ khi nước ngập vào trong”. Và tôi đã bị “đắm tàu” như vậy. Tôi chồm lên chửi rủa. Anh im lặng. Tôi muốn chết nhưng lại thấy vô lý. Tại sao tôi phải toi mạng vì một kẻ bẩn thỉu như thế? Tôi vùng dậy bỏ về và căm hận anh đến tận xương tủy.  

Ngay sau đó, bặt tin. Anh đi Hàn Quốc vay tiền, mặc kệ những bấn loạn trong tôi.

  

Tôi tự tử ư? Vì cái gì? Vì sự nhẹ dạ và ngu dại của mình à? Vì một kẻ đốn mạt thôn tính mình ư? Giết anh thì tôi chẳng làm nổi. Tự chết, tôi càng không thể. Chỉ cay đắng, đau khổ và âm thầm chịu đựng.    

Khi anh trở về, tôi điên cuồng xua đuổi rồi lại hoảng loạn khóc lóc. Sau giây phút im lặng ban đầu, anh điềm nhiên cho rằng sự thịnh nộ của tôi là thói đỏng đảnh con gái: 

– Yêu nhau, ai chẳng nàm thế. Em thử xem có ai yêu mà không vậy không? Bên cạnh em, anh chịu sao được. Nẽ ra, em phải tự hào vì anh nà đàn ông đích thực và vô cùng mê em chứ. Yên tâm, anh sẽ bù đắp, không bỏ em đâu. Anh không ngờ học nghệ thuật bao năm mà vẫn còn trinh như em. Anh thật may mắn. 

Tôi ghê tởm những lời ấy, nhưng càng xua đuổi, anh ta càng sán vào coi như không có chuyện gì xảy ra. Lời của tôi vô nghĩa. Nhận ra “sớm nở thì sớm tàn”, nhưng muộn mất rồi. Nỗi ân hận dù sâu sắc thế nào cũng chẳng để làm gì. Tôi phẫn uất với bản thân mình nhưng mạnh mồm chứ chết sao nổi! Chỉ điên loạn, căng thẳng, ám ảnh và lo sợ. Tôi không thể tìm lối thoát nào trong trường hợp này. Khôn ngoan mãi, đoan chính mãi, vượt trội lên thế rồi tới lúc đổ đốn và khốn nạn nhất chả ai bì nổi. Biết đấy mà không tránh được. Không yêu mà vẫn gặp vì lí lẽ này nọ. Chả nhẽ đang yêu nhau, nói thôi, ý thức phải thôi là đứt đuôi nòng nọc, coi như chưa quen, như quân thù sao? Tình người đâu ở chỗ ấy. Thế rồi lại gặp, lại đi chơi, lại ôm, hôn và không thể không ngủ cùng. Hứa đấy, ngoặc tay, thề thốt đấy, cản sao được cơn lũ tình. Cơn nghiện đã lên, thú tính bùng phát. Như thể đói mà vớ được đại tiệc, đang sắp chết khát trên sa mạc tự dưng thấy dòng suối mát, đừng làm sao nổi! Để đến lúc sực tỉnh, lại dằn vặt, đổ lỗi. Thù 135 ai, trách ai khi mà mình cũng thế? Giờ mới ý thức sâu sắc rằng dứt tình ngay từ trong cảm giác mới thực là tình người. Đã muốn hủy gì thì hủy từ trong trứng, để giằng dai sẽ đến lúc tự hủy diệt mình lúc nào không hay. Nhưng muộn rồi. 

“Nếu có bầu thì sao?” là câu hỏi tôi lặp đi lặp lại như một cái máy. Anh ta điên đầu nói: 

– Đi hút bây giờ dễ thôi mà. 

Tôi khùng lên chửi anh ta. Anh giằng tôi ôm chặt, nỉ non: 

– Anh chọc thế thôi. Em muốn cưới ấy gì? Thì cưới. Nhưng không nên có con bây giờ nà tốt nhất. 

Hai chúng mình chưa ổn định nghề nghiệp. 

Rồi anh xoa dịu bằng đủ lời hoa mĩ, và bảo:  

– Thực ra anh cũng muốn nấy vợ rồi. 33 tuổi ít gì nữa. Bố mẹ, bạn bè động viên, mối nái suốt. Chúng mình sẽ cùng về xin phép bố mẹ em! 

– Tôi không đi. Tôi không yêu anh. 

– Vậy sao nại ôm hôn anh? 

– Càng thế tôi càng không yêu. Tôi không thể lấy anh. 

– Vậy sao trước đây em nói yêu? 

– Tôi nhầm. Tôi chỉ thương hại. Nhưng anh không đáng. Anh đã lừa đảo và hủy diệt tôi. 

– Em đừng vậy nữa. Chúng mình sẽ cưới nhau. Hiện anh khó khăn, không có tiền nhưng rồi đến núc sẽ có rất nhiều. Hay em nghĩ ra phương án gì tốt? 

Anh cho em toàn quyền quyết định. 

Tôi lặng đi cay đắng. Tôi chưa tìm ra một quyết định nào thì phát hiện mình có thai. Càng bấn loạn càng chẳng có cách giải quyết. Sao tôi lại có thể mang thai với kẻ như vậy? Thà làm nô lệ cho một người giỏi giang, tinh tế, hiểu biết, còn hơn cả đời làm bà chủ kẻ đần độn, bảo thủ, thô bỉ và vô dụng này. Tôi không thể uống thuốc ra thai, sợ dẫn đến vô sinh. Càng không thể nạo phá. Tôi không hiểu về nó và thấy kinh khiếp, sợ sẽ bị viêm nhiễm, ung thư và cũng không loại trừ khả năng vô sinh. Mà đẻ thì không được. Cảm giác như mình sẽ giết bố mẹ và cả con của mình vì cái tai tiếng trời giáng ấy. Tôi càng không thể, không muốn làm vợ kẻ sống chui, sống lủi, vô dạng như anh. Tôi không biết phải làm sao. Không có hiểu biết, vốn sống gì về việc này hết. Mẹ và chị chưa bao giờ chia sẻ. Bạn bè thân chưa từng trải. Mà nếu có thế này, chúng cũng lánh xa tôi rồi. Tôi chưa bao giờ tìm hiểu về những việc kiểu ấy một cách thấu đáo. Nếu có hỏi, mẹ và chị chỉ “cấm yêu”, hoặc “lớn lên khắc biết”, hay “làm sao mày lại hỏi về những chuyện ấy?”. V.v… Rất phiền. 

Môn sinh học tôi chỉ biết qua loa đến lớp 10. Lớp 11, và 12, chương trình ban C đã cắt một số môn khoa học như sinh, lý, hóa. Tôi không hiểu tại sao yêu đương lại sai, phải cấm đoán như thế và lý giải mọi thứ theo cách riêng. Cho đến khi nhận quả đắng. Ai cũng cho là tôi giỏi, hiểu biết nhưng thực ra, trong chuyện tình ái tôi thật thà, cả tin và ngu dại hết sức. Tôi chả hiểu gì, càng không có cách phòng vệ. Mà phòng vệ thế nào khi trong tâm luôn xác định sẽ bỏ, sẽ lánh xa con người này bằng mọi cách. Thế nhưng, nói một đằng, làm được lại là chuyện khác. Và đòm một cái sa chân xuống vực như bỡn. Cuối cùng, chỉ còn cách cưới là hợp lý. Tôi bảo Phùng: 

– Anh về xin phép đi. Nếu được thì cưới, không, tôi giết hết. 

– Gì mà căng thẳng vậy? Bố mẹ không cho, em cứ đẻ. 

– Anh điên à? 

– Chặc, không cưới có sao. Cứ đẻ đi, bố mẹ, họ hàng anh thừa sức nuôi. 

Tôi càng không chịu nổi. Tương lai đang rộng mở mà lại đi đẻ con cho anh ta, không danh phận, không tiền bạc, dí dị trong cuộc hôn nhân thổ tả này à? Thà chết chứ không hy sinh như thế. Tôi điên loạn đuổi bằng được anh khỏi phòng và tuyên bố nếu không xin phép được bố mẹ tôi thì tôi cấm cửa.  

Phùng gặp bố mẹ xin cưới tôi không được. Bố mẹ tôi bảo: “Nếu yêu nhau cứ tìm hiểu đi, vội gì. Cháu phải tạo điều kiện, thời gian cho em Huyền Anh học hành xong xuôi, phát triển sự nghiệp, có công ăn việc làm tử tế rồi cưới thì đã sao?”. Anh không biết thuyết phục thế nào, càng chẳng thể tiết lộ cái thai, đành lầm lũi ra về. 

Biết tin, tôi càng hoảng loạn, trốn anh và tìm cách phá thai. Có lần đưa chị bạn đi nạo thai, nhìn cảnh tượng ở phòng sản tôi kinh hoàng không dám bước chân vào đó. Nỗi sợ dâng lên đỉnh điểm. Tôi đi khắp các hiệu thuốc tìm mua thuốc ra thai, nhưng không ai bán. Nhớ tới mấy phim cổ trang Trung Quốc, tôi nhảy dây điên cuồng, mong sao “khối ung nhọt” ấy có thể bung ra khỏi cơ thể mình, nhưng vô ích. Lấy xe máy, tôi phi như bay trên đường vô định. Tôi không biết đi đâu về đâu, không biết trốn chạy bằng cách nào. Cuối cùng, chiếc xe máy quành về ngôi nhà bên bờ biển, có bố và mẹ. Tôi định gặp, chào họ lần cuối rồi sẽ đi, mãi mãi. 

Mẹ linh tính bắt nọn có phải tôi có thai hay không. Tôi òa khóc thú nhận. Mẹ an ủi rằng dù sao biết quay về cũng là tốt rồi. Mọi chuyện đều có cách giải quyết. Tương lai còn dài, cần biết vượt lên hoàn cảnh. Lập tức, mẹ liên hệ với bác sĩ sản khoa thân quen “giải quyết” ngay cho tôi. 

Ớn lạnh nằm trong căn phòng hậu phẫu. Mọi cảm xúc trong tôi trống rỗng, đơ ra. Tôi thấy mình như chiếc chong chóng bất động, hiện nguyên hình là những mảnh ghép rách nát, vô tri, vô dụng. Một cõi u u minh minh bỗng dưng bao trùm. Trước mắt là cái hố đen thăm thẳm án ngữ, không tồn tại bất cứ khái niệm nào.  

Mãi sau, tôi mới nhận ra xung quanh mình là vài cô gái trẻ cũng chung cảnh ngộ. Có cô vừa phá thai xong còn bị rửa ruột, nằm khượt bên cạnh, xanh như tàu lá, bác sĩ vào chăm sóc mắng “ngu dốt, dại dột” vì tội uống thuốc tự tử. Mẹ cho uống cốc sữa đặc pha nóng rồi đưa tôi về ngay, coi như không có chuyện gì. Người anh họ ở nhà tôi kể Phùng vừa đến. Anh ta bị bố tôi cầm dao định chém và đuổi thẳng cổ. Anh đã khóc lóc rời đi. Tôi trơ khấc, lì lợm, vô cảm. 

Mẹ nấu đủ thứ bổ dưỡng để tôi ăn cho sớm hồi sức. Nhưng chưa kịp cho gì vào mồm thì bố tôi đã mắng ầm. Ông bảo: “Nhà này nảy nòi ra loại như mày! Con người ta đem lại danh giá cho bố mẹ, nuôi nấng chăm sóc bố mẹ tuổi già. Còn loại bất hiếu như mày không xứng làm người”. Tôi uất nghẹn. Trước đó, chính bố đã ôm tôi xót xa, an ủi rằng hãy coi đó là một tai nạn, một thứ ung thư cần chữa trị ngay. Không vấn đề gì hết. Vậy mà, xong cái thì choàng lên tôi những lời cay độc. Bố bảo không muốn thấy mặt tôi. Thật là nhơ nhuốc, nhục nhã. Bố bảo nhà này vô phúc, bố không dạy được con. Tôi nấc lên quay người bỏ đi: 

– Con sẽ không để bố phải nhìn thấy đứa con bất hiếu này nữa. 

Bố gào lên: 

– Mày đi đi. 

Tôi lao khỏi cổng. Chỉ cần ra khỏi cái quá khứ khốn cùng này, tôi nghĩ đời không đến nỗi nữa. Tôi bước nhanh trên con đê lộng gió thì thấy mẹ cuống cuồng chạy theo, vừa khóc vừa gọi: 

– Con ơi, quay lại đi! 

Tôi cố gạt nước mắt, bảo: 

– Mẹ về đi!  

– Mày có biết đi bây giờ sẽ chết không? Người đang như con cua bấy, đi đâu? 

– Con không chết được. Nhất định có ngày trở về. Mẹ đừng theo nữa. 

– Mẹ xin con, quay lại đi! 

Mẹ càng theo, tôi càng chạy: 

– Thà chết, còn hơn chịu nỗi nhục này. Con không thể ở nhà. Con bất hiếu, khốn nạn. Mẹ về đi! 

– Tao lạy mày!  

Tôi ngã dúi dụi. Nhiều người cùng xóm đi qua nhìn ngó hiếu kì. Không cần biết đến ai, tôi cố gượng dậy lao đi. Nhưng không kịp nữa, mẹ đã đến bên cạnh, vừa khóc lóc vừa van xin: 

– Mày đi thì tao chết. Bố không nói nữa đâu. Bố thương con lắm đấy.  

– Không, mẹ buông ra, con phải đi. 

– Nếu muốn, sau khi khỏe hãy đi. 

Tôi cũng chẳng còn sức chống cự nữa, đành để mẹ dìu về. Thõng thượt như thây ma. Bố lẳng lặng lánh mặt. Tôi cũng sượng sùng trốn tránh. Mười ngày sau thì trở lại Hà Nội, chuẩn bị cho ngày lễ tốt nghiệp đại học đã được định sẵn.  

Tốt nghiệp đại học vào ngày cuối cùng của năm. Một ngày rét căm căm nhưng tưng bừng, rực rỡ, không chỉ ở những bó hoa lộng lẫy của bạn bè đem lại, không hẳn do điểm tốt nghiệp cao nhất lớp; mà truyện ngắn của tôi được đồng loạt in trên các tờ báo lớn… Để bước đến thời khắc sáng láng ấy, sao phải trải qua lắm đau thương tới vậy? Nhưng đây mới chỉ là thời khắc bắt đầu vào nghề.