DOMUS INSIGHT: KÝ TÚC XÁ CỦA HỌC VIỆN MARKÉTIA


Sau vụ “đại chiến Ý tưởng đen” trong rừng Split, tụi tôi lê lết ra khỏi cổng như ba cọng bún chín quá lửa.

Minh than:

— Tao tưởng vô đây học marketing, ai dè phải đi… đánh nhau với ý tưởng…

Mi thở không ra hơi:

— Còn tao tưởng học viện này chỉ có phòng học xịn xịn… ai ngờ có thêm rừng kinh dị nữa…

Còn tôi?

Mong ước giản dị:

“Cho tôi cái giường nằm. Thế thôi.”

Pixel bay chậm lại, quay sang Ari:

— Theo dữ liệu thể lực, ba bạn này đã chạm ngưỡng “não tạm ngừng nhận thêm thông tin”.

Funnely gật đầu:

— Không cần dữ liệu, nhìn mặt là biết luôn á.

Ari cười khẽ:

— Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Cô đưa tụi em về… ký túc xá.

Tụi tôi đồng thanh:

— Học viện có KÝ TÚC XÁ luôn hả cô?!

Domus Insight – Nhà của những đứa hay thắc mắc

Tòa ký túc nằm trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống toàn cảnh Học viện Markétia.

Biển trước cổng ghi:

DOMUS INSIGHT – NƠI ĐẦU ÓC NGHỈ, NÃO VẪN HƠI SUY NGHĨ

Mi bật cười:

— Câu slogan nghe… mệt ghê, mà tui thích.

Minh đảo mắt nhìn quanh:

— Ê, tụi mình được ở đây thiệt hả cô?

Ari gật:

— Khi đã bước vào Markétia, tụi em không chỉ “đi chơi rồi về”.

Tụi em là học viên tạm thời, phải có chỗ ngủ, chỗ ăn, chỗ tắm đàng hoàng.

Tôi chớp mắt:

— Ủa vậy… ba đứa mình ngoài đời…?

Pixel đáp tỉnh bơ:

— Đừng lo. Ở ngoài, thời gian trôi chậm hơn rất nhiều. Các em ở đây cả đêm, ngoài kia có khi mới qua… vài phút.

Minh sáng mắt:

— Vậy là em có thể “đi học thêm” ở đây mà không sợ trễ giờ về nhà?! Tuyệt vờiiii—

Mi búng trán nó:

— Lo sống sót đi anh hai. Mai Algo nổi nữa là ở luôn, khỏi về.

Phòng ngủ đổi màu theo mood

Domus Insight chia thành nhiều khu.

Ari đưa tụi tôi lên lầu 3, mở một cánh cửa gỗ:

— Đây là phòng tạm của tụi em.

Bên trong là bốn giường tầng, ga giường in icon cảm xúc: ❤️, 😂, 😎, 💭.

Trên tường là một bảng phát sáng:

“CHÀO MỪNG NHÓM NGƯỜI DÙNG MỚI.”

Tường phòng bắt đầu… đổi màu:

• Minh bước vô → tường nháy vàng chanh (hào hứng cực độ).

• Mi bước vô → góc trái chuyển xanh nhạt (mệt nhưng vẫn còn sức tám).

• Tôi bước vô → mảng tường chỗ giường tôi nhuộm cam cam (não cháy khét nhưng tim vẫn vui).

Spark bay một vòng:

— Ưi, chỗ này dễ chịu ghê. Ý tưởng mà ngủ ở đây chắc cũng mơ đẹp.

Reacto lăn một cái lên giường dưới:

— Đã quáaaa… cho tui bấm tim cái phòng này nha!

Nó giơ tay “bấm”:

❤️

Mi cảnh cáo:

— Tim thôi. Đừng haha. Tụi tui không chịu nổi thêm drama nữa đâu.

Taste Lab – Căng-tin mà món ăn cũng có concept

Trong lúc tụi tôi loay hoay sắp xếp đồ (thực ra chỉ có… ba cái ba-lô ký ức), bụng Minh réo lên như chuông báo cháy.

— Cô ơi… học viện có đồ ăn không ạ?

Ari cười:

— Có chứ. Đi, cô dẫn xuống Taste Lab.

Taste Lab nằm ngay tầng trệt Domus Insight.

Nhìn giống căn-tin tự phục vụ, nhưng menu thì… rất Markétia:

• Mì Viral – ăn vào tự dưng muốn kể chuyện cho nguyên bàn nghe.

• Cơm Insight – ăn xong thấy “hiểu đời hơn một chút”.

• Trà Funnel 3 Tầng – mỗi tầng là một giai đoạn: nhận ra – suy nghĩ – quyết định.

• Kem Brand Bền – ăn chậm, tan lâu, khó quên.

Minh chớp mắt:

— Món nào nghe cũng… giống slide bài giảng vậy cô?

Ari nhún vai:

— Đó là cách tụi cô nhắc nhẹ về nghề mà không làm tụi em sợ.

Tôi chọn Cơm Insight.

Ăn vào, đầu tôi tự nhiên… tua lại nguyên ngày hôm nay, rõ ràng hơn:

Rừng Split.

Dark Spark.

Chữ ∞SPLIT∞ cháy xém.

Ánh mắt băng của Algo.

Tôi nhai mà thấy đúng kiểu:

Marketing: thú vị đó… nhưng mệt não thiệt.

Mi thử Trà Funnel, nhấp một ngụm rồi cười:

— Lớp trên chua nhẹ (nhận ra vấn đề).

Lớp giữa thanh thanh (đắn đo coi có hợp không).

Lớp dưới ngọt (quyết định luôn). Y chang phễu bán hàng thiệt.

Minh ăn Mì Viral, xong tự nhiên nói như livestream:

— Ê tụi bây thấy không, cái rừng Split hồi nãy á… rồi câu “Ý tưởng bây giờ phải theo ta” á… rồi Dark Spark á…

Tôi chỉ vào tô mì:

— Đó, tác dụng tới rồi đó. Nói ít thôi cho tụi này ăn với.

Cả nhóm cười ồ.

Dù mệt rã rời, tụi tôi vẫn thấy… ấm ấm trong lòng.

Đêm ở ký túc: nói chuyện nghề mà không biết là nói chuyện nghề

Tối đó, tụi tôi nằm trên giường tầng.

Đèn ngủ bật ánh dịu, tường phòng chuyển sang tím pastel.

Spark cuộn tròn trên kệ sách, lửa thu lại nhỏ như nến.

Pixel giảm bớt độ sáng, chỉ chừa một đốm lập lòe.

Minh quay sang tôi:

— Ê Linh.

— Gì?

— Mày có thấy… dù tụi mình hơi xui bị kéo vô đây… nhưng cũng hay không?

Tôi im vài giây.

Thật ra, trong bụng cũng thấy y chang.

Mi nằm giường trên, đầu thò xuống:

— Tao trước giờ cứ nghĩ “marketing” là mấy người bán hàng nói nhiều trên mạng.

Nó chỉ tay lên trần:

— Giờ mới thấy… nó là một đống thứ chồng lên nhau: thuật toán, ý tưởng, cảm xúc, thương hiệu…

Tôi cười:

— Ừ. Hồi trước nghe “thuật toán” là tao tắt đài.

Giờ thấy nó… vừa dữ, vừa tội.

Pixel từ góc phòng góp lời:

— Các bạn đang bước vào giai đoạn nhận biết (Awareness) đó.

Minh trùm mền:

— Ê thôi… để tụi tui qua giai đoạn ngủ (Sleeping) trước đi, mai hãy awareness tiếp nha Pixel…

Ari đứng ngoài cửa nhìn qua khe nhỏ, mỉm cười.

Cô khép cửa lại, để tụi tôi yên.

Ngày đầu tiên ở Markétia khép lại.

Ngày mai, tầng sâu nhất của Split Forest đang chờ.

Nhưng hiện tại, tụi tôi chỉ cần một điều:

Ngủ.

Vì cho dù đây là “Học viện Marketing Kỳ Ảo”…

thì học sinh vẫn là học sinh.

Không ngủ là… dỗi.