Cô Ari khoanh tay, đứng trước tụi tôi như chuẩn bị công bố bí mật quốc gia.
— Rồi, trước khi điều tra ai phá hệ thống… tụi em phải hiểu vì sao mạng lại “biết tuốt”.
Minh nhăn trán:
— Em không hiểu. Em search có một cái à, sao nó biết nhiều dữ vậy?
Pixel – cái cục sáng nhỏ như hột đậu biết bay – nhào lên trước mặt Minh:
— Vì… em để lại dấu vết.
Tôi chớp mắt:
— Dấu vết gì? Mạng nó đi theo em rồi rải bánh mì Hansel & Gretel hả?
Pixel thở dài đúng kiểu ông cụ 80 tuổi mắc kẹt trong hình 8-bit:
— Không phải bánh mì. Là hành động.
Pixel giơ tay bé xíu, đếm từng ý:
— Em search gì → mạng biết.
Em xem gì → mạng nhớ.
Em bấm vô đâu → mạng ghi vô sổ tay rồi gật gù: “À, bạn thích cái này.”
Mi reo lên:
— Giống vụ tui xem mèo một lần → Facebook cho coi 1000 con mèo?!
— Chính nó! — Pixel vẫy tay nhiệt tình.
Funnely – cái phễu tăng động – bay vòng vòng:
— Mạng giống đứa bạn thân á. Thấy em thích gì là nó nhớ. Rồi nó nhắc. Rồi nó nhắc nữa. Rồi nó nhắc cho tới khi em muốn tắt điện thoại.
Tôi khẽ nói:
— Ủa vậy nó quan tâm hay nó… rảnh?
Funnely vỗ ngực:
— Nó không thông minh đâu! Chỉ… để ý quá mức thôi.
Ari cắt ngang:
— Nói gọn:
Các em làm gì trên mạng → mạng nhìn thấy → mạng đoán.
Không phải nhìn lén. Là do tụi em tự để lại dấu.
Tôi gật đầu:
— Giống như mình follow ca sĩ nào → xong feed toàn ca sĩ đó?
— Chuẩn. — Ari cười. — Internet không thần thánh. Nó chỉ đoán từ những gì em cho nó thấy.
Minh cau mày:
— Nhưng sao nó truy lùng qua cả điện thoại tụi bạn em? Thành tay sai của crush vậy?
Ari lập tức nghiêm mặt:
— ĐÓ. Chính là điểm bất thường.
Bình thường nó chỉ theo em.
Nhưng lần này… có ai đó đã đẩy tín hiệu lên mức “cả nhóm cùng muốn mua quà”.
Tụi tôi cứng họng.
Mi méo mặt:
— Linh ơi… tao đâu muốn mua gấu bông… mà nó ép tao coi hoài…
Funnely lập tức giơ tay:
— Đó! Là dấu hiệu có người nghịch hệ thống!
Pixel búng tay tách!.
Một dải sáng uốn lượn hiện ra trên không trung, giống sợi dây neon đang dẫn đường.
— Đây là dấu vết mạng bị “giật dây”. Đi theo nó… sẽ ra người làm loạn.
Tôi nổi da gà:
— Nghĩa là tụi mình sắp đi bắt hacker thiệt hả?
Ari chống tay, khẽ lắc đầu:
— Không hẳn hacker.
Có thể là… một thứ gì đó đang phá rối Markétia.
Minh hít thật sâu:
— Cô… cho tụi em làm nhiệm vụ này được không?
Ari nhướng mày:
— Gan dữ ha.
Rồi cô chỉ vào dải sáng:
— Nhưng nhớ: dấu vết này chỉ hiện với người được hệ thống “chọn”.
Và người đó là… ba đứa tụi em.
Cả người tôi lạnh toát.
Mi túm tay tôi:
— Tao nói rồi… đây là nghiệp của việc đi uống trà sữa.
Funnely bay vòng:
— Đi thôi! Điều tra vui lắm! Biết đâu gặp thêm sinh vật cute như tui!
Tụi tôi nhìn nhau.
Không biết nên hy vọng hay nên chạy về.
Nhưng rõ ràng vụ quảng cáo “theo dõi crush” chỉ là phần mở màn của một chuyện lớn hơn nhiều.