CÔ GIÁO ARI XUẤT HIỆN


Chúng tôi còn đang há hốc nhìn cổng trường Markétia thì bỗng một làn gió thơm mùi quýt lướt ngang. Giọng nữ vang lên phía sau: — Các em tới muộn rồi đó. Cả ba quay phắt lại. — Ối trời!!! — tụi tôi đồng thanh. Cô Ari xuất hiện. Nhưng không phải kiểu cô giáo tóc búi củ tỏi ôm sổ đầu bài. Cô xuất hiện như bước ra từ poster học viện phép thuật phiên bản marketing: • tóc dài xanh nhạt • áo khoác học viện • kính mỏng • ánh mắt nửa hiền nửa… như đang test IQ cả ba đứa. Cô chống tay lên hông, nhìn Minh: — Nè em trai, em mở trái tim hay mở… thuật toán vậy? Minh đơ toàn tập: — Dạ… em… chỉ search quà tặng crush thôi cô… Ari nghiêng đầu: — Rồi sau đó? Search xong mà ba thế giới đều nhận quảng cáo? Tôi giơ tay nhỏ xíu: — Dạ… chuyện đó làm tụi em hơi… hoảng nhẹ. Ari khoanh tay: — Hoảng là đúng. Hệ thống của thế giới loài người đang có trục trặc. Và ba em… chính thức trở thành người bị quảng cáo chọn. Mi bật lên: — Cô ơi, chuyện này có liên quan đến đa cấp không ạ? Em sợ đa cấp… Ari bật cười: — Không. Ở Markétia, tụi cô bán kiến thức, không bán combo nồi chảo. Rồi cô cười kiểu tôi biết nhiều lắm nhưng tôi sẽ nói từ từ: — Các em theo cô. Ari dẫn chúng tôi đi qua cổng. Cảnh tượng trước mắt… đúng nghĩa “quá tải thông tin”: • Một con quái vật hình icon thông báo Facebook chạy lung tung. • Một nhóm học sinh điều khiển drone gắn hashtag lơ lửng. • Góc sân có bảng tin khổng lồ: “TIN VIRAL TRONG NGÀY — cập nhật mỗi 15 phút” Minh đứng đơ như tượng sáp vì hạnh phúc. Mi kéo tay tôi, run run: — Linh ơi, hình như cái tòa kia đang… đổi màu theo mood mọi người? Hả? Tôi nhìn theo: tòa Khoa Hành Vi Người Dùng chuyển tím → xanh → vàng theo từng nhóm học sinh đi ngang. Cái trường này rõ ràng không tôn trọng định luật vật lý. Ari dừng trước một lớp học lớn. Trên cửa ghi: Lớp Mở Cổng – Level 0 Dành cho người lần đầu rơi vào Markétia. Ari đẩy cửa: — Vào đi. Lớp rộng, sáng, ghế ngồi xếp như rạp chiếu phim. Chưa kịp ổn định, từ trên trần có tiếng: — Hú…!!! Một sinh vật tí hon rơi xuống bàn tụi tôi. Là… một cái phễu biết bay. Có mắt. Có miệng. Có chân hình giọt nước. Và nó đang… ăn snack. — Hello mấy bạn! — phễu phất tay. — Tui là Funnely, linh thú hành vi người dùng! Rất vui được phân tích— à quên, làm quen với mấy bạn! Tôi đứng hình. Mi đứng hình. Minh chuẩn bị bắt nó bỏ vô túi nghiên cứu. Ari cầm cuốn sổ đập nhẹ cái cộp lên đầu Funnely: — Lịch sự lại. — Dạaaaaa! Xin chào các bạn mới tới ạ! Funnely đổi giọng lễ phép kiểu… miễn cưỡng. Ngay sau đó, một đốm sáng nhỏ bay vào. Đốm phóng to, hóa thành một bé chibi phong cách 8-bit. — Em là Pixel! Quản lý dữ liệu cảm xúc và hành vi cơ bản! Pixel giơ cái bảng biểu đồ nhấp nháy: — Theo dữ liệu nãy giờ: ba bạn đang hoang mang cấp độ 7 trên10. Bình thường thôi. Tôi thầm nghĩ: Học viện này rõ ràng không bình thường. Ari tựa lên bàn giáo viên, nở nụ cười nửa bí ẩn: — Ba đứa chắc đang thắc mắc tại sao quảng cáo theo đuổi mình đến… phi logic như vậy. Chúng tôi gật đầu rần rần. — Thật ra, không phải quảng cáo làm quá. Mà là… có ai đó đã “đẩy tín hiệu” lên mức bất thường. Cô viết lên bảng một câu: Marketing = Hiểu người khác trước khi họ nói ra điều họ muốn. Ari chỉ vào tụi tôi: — Và hôm nay, các em sẽ học bài đầu tiên: tại sao quảng cáo lại biết quá nhiều về mình? Tôi nuốt nước bọt. Mi ngồi im thin thít. Minh thì… hừng hực như được tuyển vào nhà Gryffindor. Một vụ án kỳ lạ đang mở ra, và cô Ari chính là người dẫn cả nhóm vào.