Category: Uncategorized

  • Chương 1: Em…

    Em… Tôi luôn nghĩ thành phố này là một cơ thể sống khổng lồ, với vô số mạch máu bằng bê tông và thép, nơi người ta len lỏi như vi khuẩn, hối hả chạy trốn nỗi buồn. Nhưng tôi không trốn được. Tôi vẫn ở đây, hít thở thứ không khí ngột ngạt ấy…

  • KHOẢNG CÁCH HAI THẾ

    KHOẢNG CÁCH HAI THẾ HỆ Tiếng đục đẽo khô khốc, quen thuộc đến ám ảnh, vẫn vang lên đều đặn từ góc làm việc phía sau nhà. Nó không chỉ là âm thanh của gỗ, mà là tiếng kim đồng hồ khắc nghiệt đếm ngược những năm tháng tuổi trẻ của Tuấn. Mỗi nhát búa…

  • Quà Quê – Những Mảnh Vá Dịu Dàng Của Trái Tim

    TÁC PHẨM DỰ THI CUỘC THI “VIẾT CHỮA LÀNH” DO BOOKAS TỔ CHỨC “QUÀ QUÊ – NHỮNG MẢNH VÁ DỊU DÀNG CỦA TRÁI TIM” (Tác phẩm dự thi thứ 6 của tác giả) “Quà quê” – hai tiếng thật đỗi giản dị mà tha thiết. Đó có thể là gói bánh cu đơ Hà Tĩnh,…

  • Bình yên không đến từ sự ồn ào

    Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, nhưng không có ai chờ tôi ở điểm đích ấy để nói rằng: “Tự hào về con.” Mẹ chỉ hỏi qua điện thoại: “Ra trường rồi thì tính sao? Kiếm việc lẹ lên, đừng mơ mộng nữa.” Tôi gửi hàng chục email xin việc, đi…

  • KẾT

    Tôi hiểu ra, chữa lành không phải là xóa hết vết thương, mà là sống cùng nó một cách nhẹ nhàng hơn. Và trong hành trình ấy, điều duy nhất tôi cần mang theo… chính là những dịu dàng. Tôi – một người từng chắp vá mình bằng vô số mảnh vụn: từ lời nói…

  • Những mảng vỡ không tên

    Tôi rời quê lên thành phố học đại học, mang theo một vali nhỏ, vài cuốn vở mới và mấy cái áo cũ được mẹ gấp gọn. Mẹ tiễn tôi bằng câu quen thuộc: “Lên đó phải mạnh mẽ lên, đừng để ai bắt nạt.” Mẹ vẫn luôn nghĩ rằng tôi yếu đuối, và thật…

  • Vết rách đầu tiên

    Tôi không biết rõ vết rách đầu tiên trong mình bắt đầu từ đâu. Có thể là vào cái lần đầu tiên tôi nghe mẹ nói: “Mày đúng là chẳng giống ai cả.” Lúc ấy tôi chỉ mới sáu tuổi, vừa chạy về khoe một bức tranh nguệch ngoạc với đầy màu sắc rối ren.…

  • KẾT

    Tôi hiểu ra, chữa lành không phải là xóa hết vết thương, mà là sống cùng nó một cách nhẹ nhàng hơn. Và trong hành trình ấy, điều duy nhất tôi cần mang theo… chính là những dịu dàng. Tôi – một người từng chắp vá mình bằng vô số mảnh vụn: từ lời nói…

  • Những mảng vỡ không tên

    Tôi rời quê lên thành phố học đại học, mang theo một vali nhỏ, vài cuốn vở mới và mấy cái áo cũ được mẹ gấp gọn. Mẹ tiễn tôi bằng câu quen thuộc: “Lên đó phải mạnh mẽ lên, đừng để ai bắt nạt.” Mẹ vẫn luôn nghĩ rằng tôi yếu đuối, và thật…

  • Bình yên không đến từ sự ồn ào

    Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, nhưng không có ai chờ tôi ở điểm đích ấy để nói rằng: “Tự hào về con.” Mẹ chỉ hỏi qua điện thoại: “Ra trường rồi thì tính sao? Kiếm việc lẹ lên, đừng mơ mộng nữa.” Tôi gửi hàng chục email xin việc, đi…