CÁI BANNER TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG


Chiều thứ sáu, tiết cuối vừa tan, não tôi lập tức chuyển về trạng thái:

“Không học nữa. Chỉ ăn”

Ba đứa – tôi (Linh), Minh và Mi – kéo nhau ra quán trà sữa quen thuộc trước cổng trường. Nhìn menu một hồi, chúng tôi thống nhất gọi:

• Minh: trà sữa trân châu đường đen (đường đời đã khổ, đồ uống không thể nhạt).

• Mi: trà đào cam sả (nghe sang nên chọn đại).

• Còn tôi: miễn có ghế và WiFi là được.

Minh vừa ngồi xuống đã hạ giọng bí mật:

— Ê tụi bây… mai sinh nhật crush tao.

Tôi nhấp một ngụm, suýt sặc:

— Rồi tính tặng luôn trái tim non dại hả?

Mi cười không thương tiếc:

— Chà, hôm nay Minh romantic dữ. Định tặng gì? Hoa? Son? Hay nguyên con gấu bông mét rưỡi để ôm cho đỡ cô đơn?

Minh đỏ mặt, lôi điện thoại ra:

— Để tao search đã. Hỏi hai đứa là xác định fail.

Nó gõ rất nghiêm túc:

“Quà tặng sinh nhật cho người mình thích (bí mật, tinh tế, không quá lố)”

Tôi bật cười:

— Ủa search câu dài như truyện ngắn vậy?

— Im, đây là tương lai tình yêu tao.

Minh nghiêm nghị.

Tôi nhún vai. Tình yêu là chuyện lớn, nhưng trà sữa của tôi đừng bị loãng là được.

QUẢNG CÁO “BÁM THEO” CẢ BÀN

Khoảng năm phút sau, Mi la lên:

— Alo?! Sao newsfeed Facebook của tui toàn quảng cáo hoa với bánh kem?

Tôi mở điện thoại:

— Ơ… của tao cũng giống nè: gấu bông, vòng tay đôi, combo “quà tặng cho người thầm thương trộm nhớ”…

Minh hoảng:

— Hú hồn! Mới có mình tao search mà sao hai đứa cũng dính?!

Tụi tôi nhìn nhau qua đống trân châu đang trôi lềnh bềnh.

PING!

Cả ba điện thoại đồng loạt hiện cùng một mẫu quảng cáo, giống nhau đến từng dấu chấm:

“GỢI Ý QUÀ TẶNG BÍ MẬT CHO NGƯỜI BẠN THÍCH 💝

Bấm vào để xem ngay (đừng ngại, tụi mình hiểu bạn mà 😉)”

Mi rùng mình:

— Cái câu “tụi mình hiểu bạn mà” nghe ghê quá…

Tôi gấp điện thoại lại như gấp sách kinh dị:

— Cảm giác như vũ trụ đọc được suy nghĩ của mình đó.

Minh nuốt nước bọt:

— Hay là… điện thoại tụi bây nghe lén tao nói từ “crush” rồi gửi quảng cáo?

Mi lắc đầu quyết liệt:

— Thôi nha, tụi mình chỉ ăn trà sữa. Không tham gia phim kinh dị công nghệ.

Tôi gật mạnh. Không ai muốn bị quảng cáo… truy đuổi.

CÚ “RỚT XUỐNG” KHÓ HIỂU

Đúng lúc đó, một vật gì đó… rơi xuống bàn.

Kịch!

Không phải muỗng.

Không phải khăn giấy.

Không phải trân châu bay.

Mà là… một tấm banner phát sáng.

Nó hiện lên y như quảng cáo pop-up trong điện thoại, nhưng phiên bản 3D nằm giữa bàn. Trên đó, dòng chữ tự gõ như có người khuất mặt đang nhắn:

“HỆ THỐNG PHÁT HIỆN BẤT THƯỜNG TRONG HÀNH VI QUẢNG CÁO.

BẠN ĐÃ ĐƯỢC CHỌN.

HÃY MỞ CỔNG.”

Tôi thì thầm:

— Minh… mày chắc chỉ search quà sinh nhật thôi chứ? Hay lỡ bấm vô trang web bí mật nào rồi?

Minh xanh mặt:

— Tao thề! Tao không rảnh vô mấy chỗ đó!

Mi chọt chọt banner:

— Hay chiêu AR/VR gì đó của nhãn hàng không?

Banner rung nhẹ, ánh sáng lan ra thành một vòng tròn dưới đất.

Và từ vòng tròn đó… một thứ bắt đầu xuất hiện.

KHI QUÁN TRÀ SỮA CÓ… CỔNG DỊCH CHUYỂN

Ngay dưới chân bàn, một cánh cổng hình bầu dục mở ra. Bên trong lấp lánh như ai đổ nhũ bạc, với những icon cảm xúc, biểu đồ, hashtags lơ lửng.

Mi giật lùi:

— Không! Tao chưa kịp ăn topping thêm!

Minh thì mắt sáng như… đèn flash:

— Trời ơi! Đây chắc là hệ thống bí mật của marketing toàn cầu! Cơ hội chạm vào thuật toán đó trời ơi!

Tôi trợn mắt:

— Đề nghị bớt mơ phim Hollywood giùm tao.

Banner đổi dòng chữ:

“CỬA CHỈ MỞ 3 PHÚT.

VÀO HAY KHÔNG – TÙY”

Tôi nhìn cánh cổng. Cánh cổng… chắc cũng đang nhìn tôi.

Một nửa trong tôi bảo: “Về làm bài Toán đi con.”

Nửa còn lại bảo: “Cổng kêu thì vô đi, không vô tiếc ráng chịu.”

Minh chìa tay ra:

— Đi không? Coi như đi… thực tế ngành. Biết đâu bên kia chỉ luôn nghề tương lai.

Mi ôm ly trà, lưỡng lự.

Tôi thở dài:

— Rồi. Nếu chút nữa có biến, đứa nào sống sót nhớ nói với mẹ tao là tao đã chết một cách… hơi ngầu.

Minh sáng mắt:

— Ba đứa nắm tay nhau. Vô là vô chung. Ngu là ngu tập thể.

Và thế là, ngay giữa quán trà sữa đông người, ba học sinh cấp 3 bình thản bước xuống một… cánh cổng phát sáng.

Ngay trước khi ánh sáng nuốt lấy tụi tôi, tôi còn nghe Minh hét:

— Anh chị ơi! Nếu tụi em không quay lại thì nhớ uống hết ba ly trà sữa nghennnn—

BỤP.

Tất cả tối sầm.

BÊN KIA… KHÔNG PHẢI QUÁN TRÀ SỮA NỮA

Tôi mở mắt.

Không còn trần đèn led.

Thay vào đó là bầu trời tím với những bảng hiệu phát sáng trôi lơ lửng.

Trước mắt chúng tôi là một khuôn viên rộng như trường học… nhưng phiên bản marketing-phép-thuật:

• KHOA HÀNH VI NGƯỜI DÙNG

• TRUNG TÂM Ý TƯỞNG VIRAL

• VIỆN NGHIÊN CỨU THƯƠNG HIỆU & TÂM TRÍ

• KHO LƯU TRỮ CHIẾN DỊCH HUYỀN THOẠI

Mi há hốc:

— Trời… học viện phép thuật phiên bản quảng cáo!

Minh đứng đơ, mắt sáng còn hơn banner lúc nãy:

— Đây… đây là thiên đường data…

Cánh cổng sau lưng thu lại thành một vòng sáng… rồi tắt hẳn.

Một bảng lớn hiện trước mặt chúng tôi:

CHÀO MỪNG ĐẾN

HỌC VIỆN MARKÉTIA – LỚP MỞ CỔNG

Tôi nuốt nước bọt.

Quảng cáo theo dõi crush lúc nãy… hóa ra chỉ là “món khai vị”.

Cái đáng sợ hơn thì đứng ngay trước mặt:

Tụi tôi đã lạc vào Học viện của cả Vương Quốc Marketing.

Và tôi có linh cảm rất rõ ràng rằng, cuộc sống cấp 3 “bình bình” của mình…coi như hết bình thường từ giây phút này.