BÁN MÌNH


BÁN MÌNH

Lấm lét nhìn sang đám tù nam đang trong giờ lao động công ích ngoài trời, phía cánh phải trại giam, Sam cố nén hơi thở, cứ mỗi lúc lại dồn lên như chị vừa chạy gấp. Tiếng huýt sáo miệng vẩn vơ cứ ám trong não chị, lời bài hát chị thuộc từ nhỏ: “Cuộc đời buồn, cuộc đời lắm đớn đau. Cố níu kéo vẫn mất nhau. Cuộc đời ơi, tóc tang một màu…”

Tại sao gã ấy lại cũng thích bài hát mà Sam dù không muốn, đã nằm lòng từ thuở bé, mỗi khi mẹ ru chị ngủ, bà thường nhai đi nhai lại điệu buồn này. Nhưng chẳng ngờ, vào những đêm trằn trọc tức tưởi trên bục xi măng trong buồng giam, thèm một bàn tay động chạm vò nắn khắp thân, Sam lại thấm sâu giai điệu buồn ấy đến thế. Tiếng huýt sáo môi khe khẽ, lởn vởn ma mị, rồi lẩn vào từng thớ thịt, ngấm vào trái tim lạnh giá của Sam. Những khi tim lạnh, chìm người trong nỗi buồn hun hút sâu, là Sam nhớ mẹ, một người đàn bà dân tộc Kinh, phải chịu lấy người đàn ông H’Mông làm chồng, chỉ vì bà từng bị người tình đầu ruồng rẫy…

Trong lúc Sam đang chổng mông vò cái giẻ lau dưới vòi nước trong khu nhà vệ sinh nữ, thì “bộp, bộp, bộp”, mông phải chị bị vỗ ba nhát đau điếng, gần như xiêu vẹo cả người. Sam ngẩng lên, gặp ánh mắt lạnh như thép quét qua mắt chị, rồi hạ xuống, đăm đắm dán vào bộ ngực đẩy cao làn áo tù xám xanh. Chị bất giác đưa tay lên che ngực. Phản ứng tự vệ của người đàn bà. Nhưng đúng lúc ấy, gã quay gót, biến lẹ. Đó là màn làm quen của đại ca mâm trên trong khu trại giam.

Sam biết đại ca thích chị. Đôi ba lần sau, trong những giờ lao động công ích, gã tìm cách lướt qua chỗ chị làm việc, huýt sáo môi giai điệu bài hát ấy, như một thứ ám hiệu. Và rồi đêm đêm, tiếng sáo môi ma mị lẩn qua bức tường ngăn, lẻn qua hai lần song sắt, bay đến vờn giỡn thân thể Sam, chui vào trong áo quần, đánh thức từng tế bào, cởi từng xúc cảm nén chặt, kích thích khao khát ngủ vùi suốt hơn năm năm qua.

-Sam, em có muốn làm vợ đại ca không? – Câu hỏi đột ngột của Hiên vang lên từ cái bục xi măng bên cạnh trong đêm khuya, khi tiếng sáo môi ma quái đã lặng từ lâu.

-Chị chưa ngủ được ư? – Sam đáp lại bằng một câu hỏi.

-Ngủ thế quái nào được! – Hiên trằn mình xoay về phía bục xi măng nơi Sam đang nằm. – Chủ nhật tới, trong giờ lao động công ích, khi tiếng sáo lần thứ ba của đại ca vừa dứt, thì mày đi vào nhà vệ sinh nhé. Sẽ được một màn ra trò đấy.

Sam lặng đi, dường như chị nghe tiếng nuốt bọt lộ liễu của Hiên.

-Em không tới đâu. Quản tù bắt được thì khốn. Vả lại, em còn có chồng, không làm thế được. – Sam thì thào, nhưng chẳng tin lắm vào lý lẽ của mình.

-Mày án tù chung thân, còn chồng trọt gì nữa! – Hiên gắt nhỏ. – Làm đi, đại ca cho tiền đấy. Quản tù không động vào đâu, đại ca bao trọn gói hết rồi. Vừa sướng, đỡ thèm nhạt bấy lâu, lại có tiền mà gửi cho thằng con.

-Sướng thế sao chị không hưởng đi, mà đùn cho em? – Sam nói, nhưng biết ngay là mình lỡ lời.

-Con đĩ này, mày nghĩ đã vào đây, mà tao với mày còn có quyền lựa chọn hả? Chẳng qua đại ca thèm của lạ thôi. Chứ hồi trước ông ý cũng thích tao, chén vã được vài bận, nhưng có lẽ tao già quá rồi, hoặc là hồi ở ngoài kia, tao đã dùng gần cạn vốn… – Hiên thở dài.

Sam biết “chị Cả” có ý gì. Hiên từng là gái mại dâm, sóng gió với biết bao gã, và rồi bị bắt vì tội tổ chức bán dâm tập thể, thác loạn động trời. Nhưng chị ta cũng chỉ còn 10 năm thụ án nữa là được phóng thích. Còn Sam, án tù chung thân vì cái tội thật ngớ ngẩn.

*

Vợ chồng Sam sống trong ngôi nhà trình tường dưới chân một ngọn núi đá khu Quản Bạ. Sam lấy Thung làm chồng khi cô mới 16 tuổi. Sam nào có biết gì đâu, Tết năm ấy, ngày xuân nhiều hoa dại nở thơm ngát trên đường Hạnh Phúc, hoa càng dại, hương lại càng thơm. Sam tung tăng trên đường, tay tạt qua những bông hoa dại đang ngửa lên trời hứng nắng. Hương hoa thơm ngát trên từng ngón tay Sam. Mẹ Sam gọi đó là hoa xuyến chi. Đám đàn ông du lịch qua vùng này bảo đấy là hoa con đĩ, cứ chạm vào là thơm ngậy lên, vời ong bướm đáp. Sam chẳng biết hoa dại cỡ nào, nhưng Sam thậm chí còn dại hơn hoa. Trong lúc đang mải ngắm mải ngắt hoa dại, Sam bị Thung thình lình vỗ mông, và thế là Sam bị Thung kéo tuột về nhà nó, bắt làm vợ nó. Thung nhỏ hơn Sam hai tuổi. Lấy nhau được năm năm thì Sam sinh thằng cu Vẹt.

Cu Vẹt là đứa trẻ rất lạ. Gương mặt nó đẹp chi li từng nét, như tranh vẽ nắn nót – kiểu người họa sĩ cầu cạnh sự hoàn hảo của nhân diện, nhưng ánh mắt Vẹt lại thẫn thờ, không bao giờ chú mục vào điểm nào, cái gì. Vẹt chậm nói, mãi khi lên năm tuổi nó mới phát ra tiếng người. Nhưng nó lại không bao giờ nói điều gì nó muốn, chỉ lặp lại những gì người khác vừa nói với nó. Sam gọi tên con là Vẹt vì lẽ đó. Nếu chị gọi: “Vẹt ơi!”, thì lập tức Vẹt cũng đáp lại: “Vẹt ơi!”. Những lúc con đói, chạy nhắng khắp nhà, Sam kêu: “Vẹt đói à!”, Vẹt đáp: “Vẹt đói à!”. Thấy nghi ngại, Sam hỏi chồng, thì chồng chị chỉ ngu ngơ nói: “Nó là Vẹt mà.”

Sam tự trách mình hỏi chồng làm gì cho phí lời đi. Nhưng trong nhà này, chỉ có Thung là còn biết nói. Mà mỗi lần Thung cất tiếng cũng chỉ đòi rượu. Ăn mèn mén cũng uống rượu, ngồi không cũng uống rượu, nửa đêm tỉnh giấc cũng vớ chai làm tợp rượu. Trời tang tảng sáng, Sam thức dậy đã thấy chồng say lật lưỡi. Thung cứ lờ đờ ngu ngơ cả ngày đêm, không đi nương, đi rẫy được. Bố mẹ Thung và em trai thì đã chết sau một lần cả nhà bị ngộ độc vì ăn mèn mén mốc. Lần đó, Thung cũng nằm viện cả tháng trời, may mà còn sống được để lết về nhà với mẹ con Sam. Chẳng biết là may hay không nữa, vì sau tai nạn đó, Thung lại càng uống rượu tợn hơn. Trong người chồng của Sam, rượu chảy nhiều hơn máu. Có lúc Sam tự hỏi, phải chăng thằng Vẹt kỳ quặc như thế là do chồng Sam uống quá nhiều rượu?

Một mình Sam đi làm nuôi ba người, ngô trồng trên núi không đủ làm mèn mén ăn qua ngày, nên Sam mượn tiền mua cái xe máy, hằng ngày chạy quanh mua rau củ của bà con, chở lên chợ huyện Quản Bạ bán ăn chênh lệch. Có đồng ra đồng vào, Sam trả nợ tiền mua xe máy, cho con trai đi học. Nhưng cu Vẹt đi học được hơn một tháng thì nhà trường trả về. Cô giáo ở lớp bảo cu Vẹt chẳng có não người, không nhận thức được gì cả, cô nói gì cũng chỉ lặp lại y chang, ngồi trong lớp thì không học bài được, lại chỉ tổ làm mất trật tự. Cô giáo đang giảng bài, chẳng yêu cầu mà Vẹt cứ oang oang lặp lại lời cô. Khó chịu lắm, cả lớp không học nổi với Vẹt.

Sam đành chuyển con sang trường khác, thì hai tuần sau thầy giáo cũng yêu cầu Sam đừng đưa con đi học nữa. Thầy không dạy được Vẹt, mà nếu vì Vẹt thì lại không dạy được cho các bạn trong lớp. Các phụ huynh khác cũng kêu ca, không muốn con họ phải học cùng lớp với Vẹt. Vẹt cứ lập tức lặp lại lời thầy vừa giảng, khiến con họ mất tập trung.

Khi đưa con đến ngôi trường thứ ba, thì thầy giáo ở đây cũng trả con Sam về, lại còn bồi thêm câu: “Vẹt bị tâm thần rồi. Đừng đưa đến trường nào nữa cho mất công! Đưa con đến bệnh viện chữa đi.”

Nghe đến hai chữ “bệnh viện”, Sam đã thất kinh. Chị bị ám ảnh bởi bệnh viện. Hồi sinh cu Vẹt, cái thai ngược, chị phải đến bệnh viện mổ lấy thai. Viện phí sau đó chị phải bán hết nữ trang mẹ cho, bán cả hai đôi dê giống, vốn là kế sinh nhai cho cả nhà mới đủ trả.

Sam quyết định tạm thời chưa cho cu Vẹt đi học nữa. Chị để con ở nhà cho Thung trông. Đằng nào thì chồng chị cũng chẳng thể đi làm ra tiền, ra ngô khoai được. Còn chị một mình chạy chợ. Chị hy vọng khi tích cóp đủ tiền, sẽ cho con đi bệnh viện chạy chữa. Chẳng biết bao nhiêu tiền mới đủ để chữa cho con, nhưng chị đoán là rất nhiều.

Một hôm, có người lạ tìm đến nhà chị, nhờ chị chở một gói đồ tới khu chợ huyện giao cho người quen. Giao đồ xong sẽ được trả công. Sam nhận ngay, bởi đằng nào thì chị cũng chở rau củ, ngô khoai tới chợ huyện bán, chở thêm gói đồ đó có nặng nhọc gì, lại được thêm tiền công thì tốt quá.

Lần đầu tiên ấy, Sam được trả công ba mươi ngàn đồng. Chị thấy vui vui. Lần sau, người ta giao hàng nhiều hơn, chị bỏ bớt ngô khoai đi, vẫn thu được tiền khá hơn. Chị mừng thầm trong bụng, cố giữ mối chở hàng này, sẽ kiếm tiền nhanh hơn, chị cũng chẳng hỏi xem trong những bọc nilon đen gói kín kia là cái gì. Cho đến một hôm, chị không chở rau củ ra chợ nữa, mà chở nặng một xe hàng cho khách, đi giao hàng cho một người ở tận huyện Yên Ninh. Tại Yên Ninh, chị bị công an bắt, lúc đó Sam mới vỡ lẽ, món hàng mà chị mang đi giao là gần hai trăm kí lô ma túy! Đã nhiều lần trước, chị cũng chở cùng món hàng chết người này. Không chỉ ra được kẻ cầm đầu đường dây buôn bán ma túy, Sam trở thành chủ nhân bất đắc dĩ của món hàng, bị kết án tù chung thân!

*

Chằng cu Vẹt vào người mình bằng sợi chão đã rão, cảm thấy yên tâm, Thung chạy xe tới bến xe khách huyện Quản Bạ. Anh và thằng con trai đứng chan nắng ở cổng bến xe, chờ khách thuê. Từ hồi vợ anh bị bắt vào tù, Thung đã tỉnh ra, chật vật cai rượu, rồi dùng cái xe máy vợ để lại, làm phương tiện chạy xe ôm kiếm tiền sống và nuôi con qua ngày. Có những người khách quen, thương cảnh người đàn ông đen đúa, gày nhẳng, chằng chặt con vào người mình bằng sợi chão, nên thường thuê anh chạy xe ôm và còn thưởng thêm tiền.

Chan nắng cỡ nào hai cha con cu Vẹt cũng chịu được. Nhưng mỗi khi gặp mưa bất thình lình trên đường, không kịp tránh mưa, ướt như chuột, thì cả cha lẫn con lăn ra ốm. Những lần sốt cao, Thung chỉ có thể đủ sức lần ra chum nước múc nước lã tu ừng ực, lấy thêm đầy một chai nhựa vào giường đổ cho cu Vẹt, rồi lại nằm lăn ra thở. Sốt đói rã họng cũng không nấu nổi nồi cháo loãng mà ăn. Thế mới biết, không có vợ ở nhà cực tới nỗi nào. Giá như khi xưa, anh đừng mê lú ma men, chăm chỉ chạy xe ôm, để vợ anh không bị rơi vào cái bẫy của ma túy, thì đâu tới nỗi hai cha con đói khô trong cơn sốt thế này. Trong cơn mơ, Thung vẫn nắm chặt tay cu Vẹt.

Hôm nay, gần hết ngày mà mới chạy được một cuốc xe ôm, thu về chưa nổi năm mươi ngàn đồng, Thung nhìn ngược xuôi hơi sốt ruột. Anh cố đợi thêm chuyến nữa rồi về nhà một thể. Đợi một lúc thì Thung mót tiểu, bến xe cuối ngày vắng người, không nhờ được ai trông cu Vẹt, anh liều buộc chặt con vào xe, rồi tranh thủ chạy ra khu nhà vệ sinh phía trái nhà xe. Lúc trở về chỗ cũ, xe máy vẫn còn, nhưng không thấy cu Vẹt đâu, sợi chão lòng thòng vắt phân nửa lên yên xe. Nó làm thế nào cởi dây trói nhanh đến thế.

– Vẹt ơi, Vẹt!

Thung vừa nhảo chạy quanh bến xe, ra cả ngoài bến, vừa gọi tên con thật lớn, những mong cu Vẹt sẽ nhại lại để anh biết con đang ở đâu. Nhưng chạy cùng khắp khu bến xe cả trong và ngoài mà anh không tìm thấy con, cũng không nghe tiếng con nhại. Dừng lại bên rìa đường xe chạy ven sườn núi cao, anh thở dốc, tim hụt nhịp, liệu rằng cu Vẹt có sẩy chân rơi xuống vực?

Hóa ra, tù tội, sốt đói khô người, không đáng sợ bằng điều này. Cu Vẹt biến mất!

Trời sập tối thật nhanh, hai chuyến xe ngược xuôi cuối cùng đã đến bến và đã rời đi. Quán nước đã đóng cửa. Bến xe không bóng người. Thung bỏ cái xe máy lại đó, cầm đèn pin lần từng bước xuống vực, anh sẽ xuống tận đáy vực tìm con, nhưng anh cũng mong sẽ không thấy con ở đó…

*

Gã nhộn nhạo trong người, đến mức ngộp thở trước giờ “đánh chén” sau nhiều tháng nhịn thèm. Không, gã muốn nghĩ là gã rạo rực và hồi hộp như một trai tân trước giờ hẹn người thương. Ừ mà tại sao cái thứ ý nghĩ sến sẩm này lại quyến rũ gã thế nhỉ? Đây đâu phải lần đầu tiên gã chén gái trong trại giam? Quyền lực ngầm gã có ngay tại địa ngục trên mặt đất này vẫn cho gã một khoảng tự do bí mật. Tiền ngầm vẫn sinh sôi ngoài kia, cho phép gã thoải mái dùng “bàn tay của Chúa” cắt đặt việc đời. Thế mà lần này, với Sam, người nữ tù chung thân có mái tóc dài mướt và đôi mắt ướt sầu ấy, gã lại lâng lâng.

Hay chính gã tự mê hoặc mình? Cái thú huýt sáo miệng, xưa chỉ dùng để gọi đàn em, điều khiển đàn em, thì nay gã dùng để tán gái, lần đầu tiên trong đời, mà lại là một nữ tù chung thân, đã từng có chồng con. Trong khi đó, với người đàn bà đầu tiên trong đời, hắn cũng chỉ đơn giản là sai đàn em gọi đến và chịch đã đời rồi bỏ, chẳng cần buông lấy một đôi câu ngọt giọng vẽ vời. Lâu nay, đàn bà đối với gã chỉ là một thứ của trời cho để hưởng lạc mà thôi. Em nào ngon nghẻ, chiêu trò tài cao cỡ mấy trong chuyện tình tang, gã cũng chỉ xơi đến lần thứ ba là bỏ rơi. Thế mà suốt mấy tháng qua, gã huýt sáo ru nàng mỗi đêm qua bức tường vút cao của trại giam. Gã chỉ huýt sáo theo giai điệu bài hát buồn đó mà gã đã thuộc từ thuở nhỏ, do cha gã đêm nào cũng bật cái băng nhạc đó lên nghe, nghe rão rồi lại mua băng mới về, vẫn bài hát đó. Gã láng máng biết rằng, do cha gã nghèo, nên không lấy được cô gái cha muốn, rồi cô ấy bỏ đi biệt tích… Gã thì khác cha, gã nhổ toẹt vào cái sự bất lực ấy. Đã là đàn ông, gã luôn ra tay tóm lấy cái mình cần, kể cả khi cái đó là một mạng người. Gã từng giết người, và vì thế mà vào đây.

Nhận ám hiệu của “chị Cả”, Sam buông cây kéo cắt cỏ, lén đi nhanh về phía nhà vệ sinh nữ khu trái trại giam B. Miệng chị khô khát và bụng dưới co thắt mạnh, thúc dồn lên ức khiến chị nôn nao. Chị đã quyết định bán mình, sao chị vẫn kinh sợ nhường này. Chị không thiết gì bản thân nữa, coi mình như đồ bỏ đi, nếu còn chút giá trị nào có thể trao đổi, để dùng nó chăm lo cho thằng con dở dại, chị sẵn sàng. Chị không có tương lai, quá khứ thì chẳng có tác dụng gì, chị chỉ có hiện tại đem bán, thì sao còn phân vân?

Hít một hơi thật sâu, Sam cố gắng giữ cho tâm trí tỉnh táo, không giằng co bởi những suy tính tự mâu thuẫn, giữ cho cơ thể không bị dày vò quá đỗi. Chị bước vào khu vệ sinh nữ. Xộc vào mũi chị mùi hôi khai nặc đặc thù của khu vệ sinh ít được dọn dẹp, đập vào mắt chị là sàn nhà xi măng loang lổ vệt nước, có chỗ nhầy lên nhớp nhúa với giấy vệ sinh vương vãi, lẫn vào mảnh vụn giấy báo tràn ra khỏi cái giỏ nhựa đỏ đựng rác cạnh vòi nước.

Sam lén nhìn xung quanh, không có ai. Hai cánh cửa phòng vệ sinh mở hé, một cánh đóng chặt. Tim chị lại lên nhịp. Chị rút nhanh mảnh giẻ giấu trong túi quần, vặn vòi nước dấp ướt khăn, luồn vào trong quần lau mạnh chỗ kín.

Tiếng huýt sáo môi giai điệu bài hát quen thuộc vang lên khe khẽ. Sam dỏng tai lên nghe. Chị lướt mắt quanh khu vệ sinh lần nữa, rồi nhón chân bước tới sát cánh cửa ngăn vệ sinh đóng kín, giơ tay gõ ba tiếng.

Cánh cửa lập tức mở ra. Bàn tay đàn ông thô bạo tóm lấy chị, kéo vào, chốt cửa. Sam bị ôm chặt cứng từ phía sau. Bàn tay phải gã đã luồn vào bên trong áo lót chị.

– Khoan đã! – Sam chặn bàn tay tham lam ấy. – Tôi muốn nhìn mắt anh…

Vòng tay đang siết cứng người Sam chợt lỏng ra. Lưỡng lự. Hơi thở nóng hổi phả vào gáy chị dồn dập bỗng như ngưng lại. Sam lắc mạnh đầu, cố xoay người lại nhìn gã đàn ông, búi tóc của chị tuột ra, cả mái tóc dài nặng mướt mải đổ xuống vai chị, đổ xuống ngực gã.

Gã gục mặt vào suối tóc ấy, hít thật mạnh, nhắm mắt lặng im. Cơn cuồng dục vọng trong gã bỗng dịu lại.

Hai người cứ đứng lặng như thế không biết bao lâu. Họ tưởng đâu có thể đứng như thế mãi, không quá khứ, không tương lai, không biết mình là ai, mùi xú uế nồng nặc trong không gian chập hẹp cũng bay đâu mất.

Họ bừng tỉnh khi tiếng bước chân dứt khoát của một quản tù tiến lại cánh cửa che giấu họ. Năm tiếng gõ dứt khoát lên cánh cửa. Thời gian đã hết!

*

Trong đồn biên phòng Lũng Cú, trung úy Tình đang cố bón cơm cho thằng nhỏ chừng mười tuổi, mà đồng đội của anh vừa cứu được hôm qua từ tay bọn buôn người qua biên giới. Thằng nhỏ không chịu ăn cơm, nó cứ lắc đầu quầy quậy, miệng mím chặt. Dỗ dành nó cỡ nào nó cũng không há miệng, Tình đặt bát cơm lên bàn, đi vào phòng bên mở tủ lạnh tìm kiếm. Thật may, anh thấy còn một hộp sữa tươi bên cánh tủ lạnh, bèn lấy ra. Hy vọng thằng nhỏ này sẽ chịu uống sữa. Từ hôm qua tới giờ, nó chắc đói lắm, mà tại sao không chịu ăn cơm, bánh mỳ cũng không ăn, chỉ uống nước suông?

Tình sững lại khi thấy thằng nhỏ đã đổ bát cơm ra bàn, đang dùng một tay xoa cơm ra khắp bàn, tay kia đấm nát. Anh xô lại giữ tay thằng nhỏ. Nó nhìn thấy hộp sữa trong tay anh thì mắt sáng lên. Tình vội cắm ống hút vào hộp sữa, thằng bé giật luôn hộp sữa, rít sịt một hơi rõ dài. Trong tích tắc, tiếng rít của không khí lẫn những giọt sữa cuối cùng trong hộp vang lên. May rồi, thằng nhỏ uống được sữa! Tình sẽ điện thoại cho đồng đội mua sữa về cho nó.

Nhưng thằng nhỏ này kỳ quái quá. Thần kinh có vẻ không bình thường. Đợi nó buông rơi vỏ hộp sữa tươi, Tình hỏi:

– Bố mẹ cháu tên gì?

– Bố mẹ cháu tên gì? – Thằng nhỏ lặp lại.

– Chú đang hỏi cháu cơ mà! – Tình lắc vai nó.

– Chú đang hỏi cháu cơ mà! – Thằng nhỏ lặp lại.

– Thế tên cháu là gì? – Tình cố gắng nhỏ nhẹ.

– Thế tên cháu là gì? – Thằng nhỏ vẫn lặp lại, mắt nhìn đi đâu đó xa vợi phía sau Tình.

Tình thở dài, nhìn gương mặt thằng bé thật lâu, hai tay anh vẫn nắm tay nó. Anh đã từng hình dung, mình có một đứa con trai, gương mặt đẹp thiên thần, như mặt thằng bé tội nghiệp này. Có chuyện gì xảy ra với gia đình thằng bé, bố mẹ nó là ai, tại sao nó lại rơi vào tay bọn buôn người? Phải chăng sự kỳ dị của nó khiến bố mẹ nó buông tay?

Tình cố xóa ý nghĩ xấu đó khỏi tâm trí. Anh cần tập trung vào vấn đề tìm lại gia đình bé, trả lại nó cho bố mẹ nó. Nhiệm vụ của anh chỉ đến đó. Còn tương lai của thằng bé, dù nó khiến anh phân vân, thì anh cũng chẳng thể nào có quyền can thiệp, anh chỉ có thể hỗ trợ, nếu được phép của gia đình thằng bé mà thôi.

Tình kéo hai bàn tay thằng bé, rửa trôi những hạt cơm dưới vòi nước xối. Bàn tay thằng bé cũng thật đẹp với những ngón dài mảnh. Kiểu tay của nghệ sĩ đàn dương cầm. Tình phải cố nén một hơi thở dài nữa. Thật tréo ngoe, ông trời cứ sắp đặt như vậy.

Thông báo tìm gia đình em bé đã được loan báo trên truyền hình tỉnh, tới các thôn bản quanh vùng. Tình vừa hy vọng sớm tìm được gia đình của bé, trả bé về với bố mẹ đẻ, nhưng anh cũng lại le lói ý nghĩ, rằng nếu không thể tìm được gia đình bé, thì bé sẽ trở thành con của đồn biên phòng, và anh sẽ chăm lo cho bé. Không hiểu sao mới chỉ qua hai ngày, mà anh đã yêu thương thằng bé đến lạ.

Tiếng người lao xao phía cửa làm Tình sực tỉnh khỏi dòng suy tư miên man. Chiến sĩ Thăng đi nhanh vào phòng thường trực cùng một người đàn ông H’Mông gày gò, đen nhẻm, ánh mắt thất thần. Người đàn ông tự nhận là bố đẻ thằng bé. Anh ta gọi thằng nhỏ là Vẹt, và đưa giấy tờ, hình ảnh chụp cả gia đình, minh chứng mình là cha đứa bé.

Tình khó tập trung được vào những gì người bố trình bày, anh bị xáo trộn bởi gương mặt hai cha con. Tại sao một người cha đen đúa, khắc khổ và nhạt nhòa đến vậy, lại có thể sinh ra thằng con trai đẹp như thiên thần? Hẳn mẹ nó phải là một mỹ nhân?

-Mẹ cháu đâu? – Tình hỏi ngay. – Sao vợ anh không đi cùng anh đến nhận con?

-Mẹ Vẹt không đến được. Nó đang ở tù! – Người đàn ông ngập ngừng nói.

Tình giật mình, câu hỏi kẹt lại trong họng. Anh đâu có quyền truy hỏi nguyên do, anh cũng chưa đủ thân tình với bố cu Vẹt, để đòi anh ta chia sẻ tình cảnh bất thường đó. Anh miễn cưỡng để đồng đội của mình làm thủ tục trả lại cu Vẹt cho gia đình. Anh tự xoa dịu rằng, sau này anh sẽ tìm đến nhà cu Vẹt hỗ trợ bằng cách nào đó. Ít nhất thì cũng để đảm bảo rằng, thằng bé không bị bọn buôn người bắt đi lần nữa, hoặc tìm cách chạy chữa để cu Vẹt có thể nói được điều nó muốn.

*

Sam dân dấn nước mắt khi vừa nhìn thấy hai bố con cu Vẹt, sau tấm kính dày chắn giữa phạm nhân và người nhà tới thăm. Mười một tháng bảy ngày chị chưa được gặp con, chạm vào con, cu Vẹt lớn bổng lên, tuy nước da có cháy nắng hơn trước kia. Sam vồ lấy tay con vừa đưa qua ô trống. Cu Vẹt mếu máo gọi:

– Mẹ, mẹ ơi!

Sam trào nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, con chị chủ động gọi mẹ! Từ hồi nào tới giờ, nó chỉ biết lặp lại lời người khác nói như con Vẹt. Chị có nghe nhầm không?

-Gì hả con? Con vừa nói gì thế? – Sam lắc mạnh tay con.

-Mẹ ơi, mẹ! – Cu Vẹt khóc to hơn, lặp đi lặp lại tiếng gọi mẹ.

Sam thổn thức, mắt chị nhòe đi nhìn con không rõ. Chị xoay mạnh đầu quẹt nước mắt vào hai bên vai áo, tay vẫn không rời tay con.

-Con nó gọi mẹ được lâu chưa? Bố Vẹt ơi? Sao anh không báo tin mừng cho tôi? – Cuối cùng Sam quay sang hỏi chồng, nãy giờ im lặng nhìn hai mẹ con khóc, mắt anh cũng đỏ hoe.

-Từ hồi con vào Trung tâm Mặt Trời Vàng điều trị được 5 tháng, thì gọi mẹ được. – Thung nhanh nhảu đáp. – Nhưng tội lắm, cứ thấy bất cứ người phụ nữ nào là con cũng chạy ào tới ôm người ta gọi mẹ. Chắc con thèm mẹ quá đấy thôi. Con tiến bộ lắm, đến bây giờ nói được gì nó muốn rồi, không lặp lại lời người khác nữa. Nhưng mà sao lạ vậy?

-Cái gì lạ? – Sam hỏi chồng.

-Làm sao vợ ở tù, mà lại còn tìm được nơi điều trị cho con? Lại còn trả được mọi chi phí ở đó cho con? – Thung hỏi. – Chồng nghĩ mãi không ra.

-Tôi bán mình đấy. – Sam đáp khẽ, mắt nhìn đi chỗ khác.

-Vợ cứ đùa dai. – Thung cố nặn một nụ cười trên gương mặt đen xạm, héo quắt.

Sam nhìn Thung thắt ruột, nước mắt chị lại chứa chan:

-Mình đưa con về trung tâm, rồi tìm lấy vợ khác đi. Tôi tha bổng cho mình đấy. Sau này cũng đừng đưa con vào thăm tôi nữa. Tìm cho con người mẹ khác trong sạch hơn tôi, con sẽ quên tôi nhanh hơn. Đừng để con nhớ đến tôi nữa!

Sam vụt đứng lên, giật tay cu Vẹt đang nắm tay chị ra, rồi chạy biến sau cánh cửa sắt. Tiếng cánh cửa nặng nề sập lại, ngắt bặt tiếng gọi “Mẹ ơi” của cu Vẹt đuổi sau lưng chị. Người quản tù tóm được chị giữa đường dẫn tới khu trại giam. Cái còng số 8 lạnh ngắt bập vào hai cổ tay chị. Sam thẫn thờ bước đi trước người quản tù, nước mắt thi nhau lăn xuống má, xuống cằm, rơi xuống ngực áo. “Vĩnh biệt Vẹt thương yêu. Con hãy quên hẳn mẹ đi, quên có mẹ trên đời. Chỉ có cách đó, con mới rửa sạch quá khứ đau buồn, gột sạch tương lai con. Vĩnh biệt…”

Sam bước hụt vào một ổ gà, chị liêu xiêu cố gượng không ngã. Bỗng chị nghe mơ hồ tiếng sáo môi quen thuộc “Cuộc đời buồn…” Sam đưa hai cánh tay bị còng lên quệt sạch nước mắt. Chị đi về phía tiếng sáo môi vẳng lên từ phía bức tường trại giam cao ngất. 

Hết.