Sau Glitch, Markétia vẫn chạy.
Không sập.
Không cháy.
Không có thông báo kiểu “Hệ thống đang bảo trì, vui lòng quay lại sau”.
Mọi thứ nhìn bề ngoài… ổn đến mức đáng nghi.
Minh là người không chịu nổi sự im lặng lâu nhất.
— Ủa… vậy là xong hả?
Mi quay sang.
— Cậu muốn xong kiểu gì?
— Thì kiểu…
Minh suy nghĩ rất nghiêm túc.
— Lỗi được sửa, hệ thống xin lỗi bằng một thông báo dài thiệt dài, rồi tụi mình đi ăn mừng?
Linh bật cười.
— Nghe giống kịch bản xử lý khủng hoảng quen quen ghê.
Minh gật đầu.
— Ừ. Kiểu “chúng tôi rất lấy làm tiếc”.
Mi khoanh tay.
— Markétia không có chức năng “lấy làm tiếc”.
— Ủa?
Minh tròn mắt.
— Vậy nó có chức năng “rút kinh nghiệm sâu sắc” không?
Mi liếc Minh.
— Cũng không.
Minh thở dài.
— Vậy là tệ hơn mấy cuộc họp ngoài đời rồi.
Linh đứng dựa lan can, nhìn xuống Markétia bên dưới.
Toàn bộ hệ thống vẫn sáng đèn.
Dòng dữ liệu vẫn chảy.
Những khu vực quen thuộc vẫn vận hành, như thể Glitch vừa rồi chỉ là một vết xước nhỏ.
— Tớ thấy có một vấn đề khá lớn.
Linh nói.
Minh quay sang ngay.
— Lại glitch nữa hả?
— Không.
Linh lắc đầu.
— Glitch thì sửa được.
Mi gật đầu.
— Còn thứ khác thì… không chắc.
Minh nhăn mặt.
— Hai người nói chuyện kiểu này làm tớ thấy mình sắp bị điểm danh á.
Linh quay sang Minh.
— Cậu có để ý không…
— Markétia không hề ghét ai.
Minh ngạc nhiên.
— Ủa? Không ghét là tốt mà?
— Không hẳn.
Linh đáp.
— Nó cũng không thương ai.
Mi nói thêm, rất gọn.
— Kiểu: “Tôi không ghét bạn, nhưng tôi cũng không nhớ bạn là ai.”
Minh rùng mình.
— Nghe giống mấy người từng học chung lớp…
— mà gặp lại không nhớ nổi tên.
Linh gật đầu.
— Chính xác.
2. MI – NGƯỜI NGHE RA NHỮNG THỨ LỆCH NHẸ
Mi dựa lưng vào cột.
— Với tớ, vấn đề không nằm ở glitch.
Minh rên khẽ.
— Trời ơi, glitch chưa đủ mệt hả?
Mi cười.
— Glitch chỉ là kiểu…
— dây giày bị tuột.
— Còn cái gì nguy hiểm hơn?
Minh hỏi.
— Là đi lệch mà không biết mình đang lệch.
Mi nói.
Linh gật gù.
— Giống như bản đồ chỉ sai có một chút.
— Nhưng đi lâu là lạc luôn.
Minh chép miệng.
— Nghe mệt dữ.
Mi nhìn Minh.
— Mệt nhất là…
— người ta quen dần với việc không được thấy.
— Quen kiểu gì?
— Kiểu đăng nội dung xong, không ai phản ứng.
Mi nói.
— Rồi tự nhủ: “À, chắc do mình dở.”
Minh im lặng một nhịp.
— …Cái này quen thiệt.
Minh lên tiếng, giọng chậm hơn bình thường.
— Nhưng tớ vẫn nghĩ Markétia không xấu.
Mi nghiêng đầu.
— Ồ, bảo vệ hệ thống hả?
Minh xua tay.
— Không. Tớ nói thiệt.
— Nó chỉ làm đúng những gì người ta dạy.
Linh cười nhẹ.
— Nghe giống câu “em làm theo hướng dẫn” ghê.
Minh cười gượng.
— Ừ. Nhưng mà…
— tụi mình cũng thích số đẹp thiệt mà.
Mi gật đầu.
— Thích lắm.
— Thích tới mức…
Minh nói tiếp.
— thấy số thấp là hoảng.
Linh nhìn Minh.
— Vậy nếu một ngày tụi mình không được đề xuất thì sao?
Minh suy nghĩ.
— Thì…
— chắc tớ sẽ lên mạng coi “10 cách để được đề xuất”.
Mi bật cười.
— Thành thật dữ.
Cả ba đứng cạnh nhau.
Một người thấy vấn đề.
Một người nghe ra sự lệch.
Một người vẫn tin là sửa được.
Mi thở ra.
— Có vẻ Markétia không cần một người hùng.
Linh gật đầu.
— Mà cần người chịu đứng lại lâu hơn một chút.
Minh nhìn hai người.
— Kiểu…
— không bỏ chạy ngay khi thấy rối?
— Ừ.
Mi nói.
— Kiểu đó.
Pixel xuất hiện, giọng đều đều.
— Ghi nhận: ba góc nhìn khác nhau.
— Không có kết luận chung.
Minh nhún vai.
— Vậy là giống mấy buổi làm bài nhóm rồi.
Linh cười.
— Nhưng bài này…
Mi tiếp lời.
— Không có deadline.
Minh rên nhẹ.
— Nghe là thấy khó rồi.
Họ quay đi.
Markétia vẫn sáng.
Hệ thống vẫn đề xuất.
Mọi thứ vẫn “ổn” theo cách của nó.
Chỉ là, từ khoảnh khắc này,
không ai trong ba người còn nhìn Markétia theo cùng một cách như trước.
Minh là người nói câu cuối.
— Tự nhiên tớ thấy…
— học cái này mệt hơn học toán.
Linh cười.
— Nhưng vui hơn.
Mi mỉm cười.
— Và nguy hiểm hơn.
Ba người tiếp tục bước đi trong Markétia đang vận hành bình thường.
Chỉ có điều…
giờ thì họ biết,
không phải cái gì chạy trơn tru cũng là không có vấn đề.