BA GIÂY TRƯỚC KHI CÁNH CỔNG ĐÓNG LẠI


Cánh cổng Markétia mở ra rất bình thường.

Không tiếng động.

Không ánh sáng chói.

Không có cảm giác “mình sắp bước vào một nơi ghê gớm”.

Minh vừa đi vừa nói:

— Ủa, vậy là vô học viện thiệt rồi hả?

— Tớ tưởng phải có hiệu ứng gì đó hoành tráng hơn chứ.

Linh cười.

— Marketing mà.

— Nhìn ngoài thì bình thường, vô trong mới thấy mệt.

Mi đi sau cùng.

Cô bước chậm lại một nhịp.

— Khoan.

Minh quay đầu.

— Gì nữa?

Mi nhìn cánh cổng phía sau lưng họ.

— Tớ có cảm giác…

— nếu đứng chậm thêm chút nữa, chắc là không vào được.

Minh bật cười.

— Cậu lo xa quá rồi.

Mi không cười theo.

Cánh cổng không đóng sầm.

Nó chỉ… thu hẹp lại một chút.

Rất chậm.

Rất nhẹ.

Nếu không nhìn đúng lúc,

sẽ nghĩ là do mình tưởng tượng.

— Ê…

Minh nheo mắt.

— Có phải cổng nhỏ lại không?

Linh quay lại nhìn.

— Ừ.

— Nhưng chắc cũng chẳng sao.

Mi nói khẽ:

— Trong marketing,

— mấy thứ “chắc chẳng sao”, thường là thứ gây rắc rối nhất.

Minh nhíu mày.

— Liên quan gì tới marketing?

Giọng Ari vang lên phía sau.

— Vì marketing không biến mất một cách ồn ào.

Cả ba quay lại.

Ari đứng đó, tay khoanh nhẹ, nhìn cánh cổng đang lưng chừng.

— Nó biến mất rất im lặng.

Minh hỏi ngay:

— Ý cô là sao ạ?

Ari mỉm cười, kiểu cười của người đã dạy rất nhiều lớp nhập môn.

— Cô nói ví dụ nha.

— Giả sử tụi em đăng một bài bán hàng.

Minh gật đầu.

— Ừ, cái này quen.

Mi liếc Minh.

— Quen dữ.

Ari nói tiếp:

— Không ai like.

— Không ai comment.

— Không ai hỏi thêm gì.

— Nhưng bài đó vẫn còn trên trang, đúng không?

Linh hỏi.

Ari gật đầu.

— Đúng.

— Nó chưa bị xóa.

— Nhưng…

Ari nhìn thẳng ba đứa.

— gần như không ai thấy nữa.

Minh mở to mắt.

— À…

— nghĩa là vẫn tồn tại, nhưng coi như mất tích?

— Chính xác.

Ari nói.

— Marketing thường “mất” theo cách đó.

Mi nhìn lại cánh cổng Markétia.

— Vậy cánh cổng này…

— giống như lúc nội dung bắt đầu không được hiển thị nữa?

Ari gật đầu.

— Em hiểu đúng rồi.

Minh chợt nói:

— Vậy ba giây vừa rồi…

— là lúc hệ thống quyết định có cho người ta “được thấy” hay không?

Ari không trả lời ngay.

Cô chỉ nói:

— Đó là lý do nhiều người mới học marketing hay hỏi:

— “Tớ làm đúng hết mà, sao chẳng ai thấy?”

Linh thấy sống lưng hơi lạnh.

— Vì lúc đó…

— tụi mình không biết là mình đang bị bỏ qua?

Ari gật đầu.

— Ừ.

Cánh cổng dừng lại.

Không đóng hẳn.

Nhưng cũng không mở như ban đầu.

Ari quay sang cả ba.

— Ba giây vừa rồi…

— không phải để hù tụi em.

Minh hỏi:

— Vậy để làm gì ạ?

— Để nhắc một điều rất đơn giản.

Ari nói chậm, rõ.

— Trong marketing,

— điều nguy hiểm nhất không phải là bị chê.

Mi tiếp lời:

— Mà là…

— không ai nhớ mình tồn tại.

Linh gật đầu.

— Và lúc đó,

— tụi mình sẽ không thấy “dấu vết” gì rõ ràng cả.

Minh thở ra.

— Nghe vậy tự nhiên thấy học marketing hơi… áp lực.

Ari cười nhẹ.

— Đúng.

— Nhưng cũng thú vị.

Cô quay đi trước.

— Vô rồi thì nhớ để ý.

— Mấy thứ quan trọng thường không ồn ào đâu.

Ba đứa đứng lại nhìn cánh cổng thêm một chút.

Nó vẫn ở đó.

Không có vẻ gì là vừa thay đổi.

Và đó chính là điều khiến Linh bắt đầu thấy… không yên tâm.