CÁI CHẾT CỦA MỘT THIÊN THẦN
1. Mặt trời bực bội quét những lưỡi lửa xuống nhân gian. Loài người nhẫn nại chịu đựng cái nóng bức như trong lò thiêu, giữa mùa hè kinh khủng nhất từ trước tới nay. Ai nấy nếu không có việc gì thì ở rịt trong phòng máy lạnh, hoặc đứng nấp dưới bóng cây. Đường chạy giữa Trung tâm Hướng Dương đứng hứng nắng một mình, thỉnh thoảng mới có một bóng áo cam hối hả đi qua, rồi mất hút trong dãy nhà một tầng lợp tôn lạnh.
Trên chiếc xô-pha cỡ trung màu nâu sậm, có thể kéo ra làm giường, Tiến sĩ Quang nửa nằm nửa ngồi, tai lắng nghe tiếng một vị thiền sư giảng kinh từ chương trình Youtube trên điện thoại. Mắt ông nhìn ra hồ nước bên văn phòng, mặt hồ phẳng im, tịnh không một ngọn gió, không một gợn sóng. Nóng vã mồ hôi, nhưng ông vẫn không bật máy lạnh, mà mở cửa sổ hóng chờ cơn gió tới. Nhất định nó sẽ tới. Văn phòng của người sáng lập Trung tâm Hướng Dương nằm một nửa trên mặt hồ, kiểu nhà thủy tạ, khá thơ mộng. Nhưng với một ngày hè oi nóng như đang ở trong một phòng sauna thế này, thì chút thơ mộng ấy cũng trốn mất tiêu rồi.
Có tiếng gõ cửa gấp gáp.
-Mời vào. – Tiến sĩ Quang nhỏm người lên.
Nghĩa, một huấn luyện viên của trung tâm, trong bộ quần rằn ri, áo đồng phục màu cam sáng bước vào. Nụ cười của Nghĩa thắp sáng gương mặt rám nắng rắn rỏi, với quai hàm vuông vức như một lực điền chân thật.
-Con chào thầy, thầy xem ai đến với chúng ta đây này.
Nghĩa dắt theo một cậu bé chừng chín, mười tuổi, nước da mai mái, gày gò, nhưng gương mặt thật lạ với đôi mắt to, dài, điệp với sống mũi cao thanh tú, tạo nên vẻ đẹp khác thường, nhang nhác nét thánh thiện của Đức Mẹ. Cậu bé dường như không nhìn thấy Tiến sĩ Quang, cậu mải nhìn ra phía cửa sổ, hút mắt ra phía hồ nước.
-Con chào ông đi con. – Người đàn bà trông khá lam lũ, níu vai cậu bé nhắc.
-Để cháu tự nhiên, tôi sẽ xem phản ứng của cháu. – Quang nói, tay chỉ ghế ra hiệu cho cặp vợ chồng kia ngồi.
Cùng với người đàn bà là một người đàn ông dáng vẻ u sầu, mặc bộ quần bộ đội, áo thun lót bộ đội màu xanh lá mỏng nát. Bính có vẻ thiếu sức sống và buồn đến mức con ruồi đậu trên mặt cũng chẳng buồn xua. Bên Bính, người vợ trông thật sáng với gương mặt đẹp, sống mũi cao sang và nụ cười nhẫn nhịn dễ làm mủi lòng người.
-Vợ chồng anh chị quê đâu ta? – Tiến sĩ Quang hỏi.
-Thưa ông, chúng con quê Phù Cừ, Tiên Lữ… – Chị Nhãn nhanh nhảu đáp.
-Người Hưng Yên, lành hiền, chân chất… – Quang vươn người, hai tay đặt lên đùi, mắt nhìn người đàn bà vẻ cảm thông. – Nhà cấy mấy sào ruộng?
-Nhà cháu có dăm sào, nhưng giờ không cấy nữa, chỉ trồng rau cỏ nhì nhằng, đất đó chuẩn bị giao cho người ta làm khu công nghiệp rồi ông ạ.
-Lại sắp mất ruộng à? – Quang thở dài. – Nông dân không ruộng thì làm cái gì mà ăn?
-Cháu buôn bán nhì nhằng ở chợ. Chồng cháu đi làm phu hồ, việc lúc có lúc không. Thời gian qua, anh Bính lại phải đưa cháu Bim đi khám bệnh rồi điều trị, nên cũng chẳng làm được ngày công nào. Bác sĩ bệnh viện Bạch Mai bảo cháu bị tự kỷ cấp độ bốn. Nhà cháu có biết tự kỷ là gì đâu, đi chữa tốn quá mà chưa thấy tiến bộ gì. May có người nhà mách, nên cháu đưa cu Bim đến đây, trăm sự nhờ ông và trung tâm. Người nhà cháu đã gửi con chỗ ông hơn năm rồi, tiến bộ lắm, đã biết tự ăn, tự tắm táp vệ sinh, và còn được giải thưởng Biệt tài tí hon nữa.
-À, vậy là do người nhà cháu Tuyên giới thiệu. Tuyên giỏi vô song, nó vừa đi xe đạp một bánh, vừa tung hứng 7 bóng, siêu hơn diễn viên xiếc chuyên nghiệp. – Quang nói vẻ tự hào. – Vợ chồng chị cứ để cu Bim ở đây, sẽ tiến bộ. Nhưng anh chị sẽ phải đóng học phí cho cháu.
-Dạ, bao nhiêu thì vợ chồng con cũng cố lo. Chứ để cháu đi chữa nơi khác thời gian qua, chồng cháu mất việc mà thằng con chẳng khá lên, nó phá dữ quá, ở nhà thằng anh nó không học được với nó.
-Các cháu ở đây học nội trú, mỗi tháng về thăm bố mẹ một lần, học phí từ 10-15 triệu đồng/tháng.
-Dạ, con có biết, nhưng con xin ông cho con nộp tạm học phí một tháng thôi, còn đâu cho con khất nợ. Gửi được cháu, vợ chồng con đi làm sẽ có tiền trả ông. Hy vọng cuối năm lấy được tiền bán ruộng, chúng con sẽ có tiền tấm tiền món lo cho cháu ạ.
-Thôi, xét hoàn cảnh vợ chồng nông dân khó khăn, ông tính học phí cu Bim 5 triệu/tháng.
-Ông giảm học phí cho cháu thật à? – Lúc này Bính mới lên tiếng. – Nói thật với ông, số tiền đó con đi làm cả nửa năm mới có được. Con đội ơn ông!
2. Nhãn dù quyết tâm đưa con vào Trung tâm Hướng Dương để được chăm sóc và huấn luyện tốt, nhưng chị vẫn nước mắt lưng tròng, khi nhìn huấn luyện viên Nghĩa dắt tay cu Bim đi về phía dãy nhà mái tôn dài, phía bên phải hồ nước. Từ nay, Nghĩa làm cha nuôi cu Bim tại trung tâm. Chị đã đặt cả lòng tin, hy vọng của chị vào Tiến sĩ Quang, vào các thầy, cô và huấn luyện viên tại trung tâm này, mà sao lòng chị vẫn chơi vơi, trống rỗng và buồn đến không thể cất bước đi.
-Về thôi chứ, mẹ nó? – Bính giục. – Nóng lè lưỡi mà cứ đứng đây làm cái nợ gì.
-Em thương cu Bim quá, chẳng biết rồi các thầy cô có biết cách cho con ăn không. Nhỡ ra con choảng các bạn thì thầy phạt con thế nào đây. Nghĩ đến mà buốt ruột.
-Tôi thì thấy nhẹ người. – Bính thủng thẳng nói. – Để cu Bim ở nhà thì chẳng sống nổi, nói gì đến làm ăn. Thật là giời hành.
“Người bố này cứ như không có trái tim.” Nhãn nghĩ thế, nhưng chị câm miệng không nói. Nói ra thì có thay đổi được gì đâu. Bính đã làm chồng chị mười bốn năm nay, chị quá hiểu tính nết con người này. Anh chỉ cần ngày ba bữa no bụng, tối đến làm chén rượu, sáng ra điếu thuốc lào, là anh yên tâm ngủ thẳng cẳng, không cần quan tâm bất cứ điều gì khác trên đời, phó mặc mọi sự cho vợ. Nhưng từ hồi có cu Bim, anh muốn phó mặc cho chị cũng không xong. Cu Bim khi tròn năm đã có biểu hiện bất thường, không chịu ăn dặm, chỉ bú sữa mẹ, quấy khóc liên miên. Chị gày rạc như con hạc.
Bim lên ba tuổi không biết nói, chỉ hét khi không vừa ý. Càng lớn, nó càng có những cố tật kỳ dị, bạ cái gì cũng bẻ gãy. Ống nước bằng kim loại trong nhà tắm mà Bim cũng vặn gãy được. Và nó thường tấn công cu Bát, anh ruột nó bằng một cái bút chì hoặc bút bi. Có lần, nó đâm thủng lưng anh bằng cái bút bi, đầu bút bi gãy nằm trong thịt, anh chị phải đưa cu Bát đi bệnh viện rút cái đầu chì ra. Từ đó, thằng anh không thèm chơi với thằng em nữa. Vợ chồng Nhãn phải chế một cái lồng sắt kiên cố ở nhà, để nhốt cu Bim lại như nhốt chó mỗi khi người lớn không có nhà để canh chừng Bim. Thế mà có lần, cu Bim bẻ cong cả chấn song sắt, hòng chui ra khỏi lồng.
Đến lúc đó thì vợ chồng Nhãn – Bính hoảng quá, đành phải dồn tiền, vay mượn thêm của người thân, để đưa cu Bim đi chữa bệnh. Với vợ chồng nông dân như Nhãn và Bính, đồng tiền sao mà bạc, kiếm thì lâu lắc, mà tiêu thì nhanh thỏm. Mỗi giờ thuê chuyên gia trị liệu đặc biệt cho cu Bim chi phí hết cả năm tạ thóc. Chưa kể tiền đi lại tốn kém, thuê nhà trọ, tiền ăn… Trăm dâu đổ đầu tằm, trong khi chỉ một mình Nhãn đi làm. Điều trị cho cu Bim được một năm, thì nhà Nhãn đã thành con nợ của nửa làng Vương. Người làng vì nhìn vào năm sào ruộng sẽ bán của nhà Nhãn mà cho vay. Cu Bim đúng là cái máy xay tiền. Nhẽ ra nó phải sinh ra trong một gia đình đại gia, chứ sao lại rơi nhầm nhà nông dân thế này! Thật là chó cắn áo rách!
Những dòng ý nghĩ miên man cứ cuốn Nhãn đi, trong lúc ngồi trên xe buýt chạy từ Gia Lâm về phố Giác. Bên Nhãn, Bính ngoặt đầu ngủ, thỉnh thoảng lại giật người choàng mở mắt khi bánh xe lọt ổ gà. Nhãn ước gì mình vô tư vô lo được như chồng. Sáng mai giời có sập, thì tối nay vẫn ngáy o o.
3. Tình hình cu Bim thế nào? – Tiến sĩ Quang hỏi Nghĩa.
-Bim đã chịu ăn mỗi bữa gần nửa bát cơm, bắt đầu tự xúc cơm. – Nghĩa đáp, hai tay đan vào nhau, vẻ bất an. – Chỉ có điều, các cơn động kinh không giảm. Những lúc như vậy rất đáng sợ thầy ạ. Cứ như em ấy sắp chết, con phấp phỏng lắm.
-Con vẫn cho Bim uống thuốc đều theo chỉ định của bác sĩ nhé! – Quang nhắc. – Trường hợp này chưa thể dừng thuốc được đâu. Ngoài ra, Bim tập được những gì rồi?
-Trời nóng quá, con không dám cho Bim ra sân bên ngoài tập đi xe đạp. Bim mới chỉ tập tung 2 bóng ở trong nhà thôi. Nhưng cứ sểnh ra cái là em ấy đập bạn khác. Khổ nhất là cậu Ổi Ương, bị cu Bim đập ba lần vào đầu. Hôm qua nó trả thù, đập lại cu Bim mới gớm chứ, may mà con nhanh tay đỡ được.
-Không cho Ổi Ương đập lại, nhưng phải giải thích rõ ràng, tự kỷ cấp độ bốn là chuyên đi đánh người ta, khá nguy hiểm. Huấn luyện viên nhất thiết phải kèm sát sạt.
-Vâng, con chẳng dám rời cu Bim nửa bước. Thương lắm thầy ạ. Đêm đến em ấy vẫn sợ ngủ một mình, cứ rúc vào với con. Lúc ngủ thì ngoan như thiên thần ấy ạ. – Nghĩa nói, liếc nhìn đồng hồ treo tường phía trên xô-pha của Tiến sĩ Quang. – Con xin phép thầy về kiểm tra xem cu Bim dậy chưa. Em ấy hay tỉnh giấc lúc 6 giờ sáng. Con cần nằm bên cạnh một lúc để em ngủ thêm đến 7 giờ thì cho em dậy.
Tiến sĩ Quang phẩy tay ra hiệu cho Nghĩa rời đi. Ông cũng chuẩn bị ăn sáng rồi đi đến một trường đại học, giảng một lớp kỹ năng sống cho sinh viên và các thầy cô. Buổi chiều là một chương trình huấn luyện cho doanh nhân. Lịch dạy bên ngoài của Tiến sĩ khá chật. Ông kiếm tiền nhanh từ những khóa dạy, huấn luyện kỹ năng, nhưng hầu hết số tiền đó ông lại đổ về Trung tâm Hướng Dương để nuôi các cháu. Hơn năm mươi cháu tự kỷ được nuôi dạy ở Trung tâm Hướng Dương do ông sáng lập, thì một phần ba là con nhà giàu, đóng mức học phí cao, một phần ba là con nhà bình thường, đóng đủ học phí, còn một phần ba là con nhà nghèo, như trường hợp của cu Bim, chỉ đóng đủ tiền ăn, còn các chi phí khác thì được Tiến sĩ Quang bù bằng nguồn tiền đi dạy kỹ năng sống bên ngoài của ông. Ông coi đó là một cách làm từ thiện riêng của mình.
4. Nghĩa quỳ xuống bên giường, vén tấm màn tuyn trắng muốt, ngắm gương mặt cu Bim. Đây là “thằng con trai yêu dấu” mà anh nhận nuôi được bốn tuần nay. Thằng bé thánh thiện như một thiên thần lúc đang ngủ. Gương mặt non nớt, đẹp đẽ của bé nghiêng trên gối, hai bàn tay úp vào nhau, kê dưới gò má như đang thoảng nụ cười. Gương mặt cu Bim đáng yêu đến nỗi Nghĩa chỉ muốn đưa tay vuốt ve gò má con trai. Nhưng sợ cu Bim tỉnh, nên anh dừng lại.
Nghĩa vẫn quỳ nguyên như vậy bên giường, mà ngắm cậu con trai nhỏ của anh. Đó quả là những phút giây yên bình thần tiên. Đó như phần thưởng cho Nghĩa sau cả một ngày mệt nhoài với cậu bé kỳ lạ này. Khi ngủ, bé là thiên thần, nhưng khi thức, bé như một quỷ nhỏ. Bé sục sạo tìm muối, tìm bim bim để ăn. Khi ép bé ăn cơm, bé sẽ hất đổ bát cơm. Trông gương mặt cu cậu hiền lành, tĩnh lặng là thế, mà có thể bất thình lình lao tới đâm bạn nhanh như chảo chớp bằng một cái que nhọn. Mọi thứ có đầu nhọn trong trung tâm đã được cất kín, khóa kỹ, nhưng cứ như có phép quỷ, thình lình cu cậu lại tìm ra nó ở đâu đó, để kín đáo giấu đi, và đâm bất ngờ vào lưng một đứa trẻ không may nào đó lại gần. Trong bốn tuần ở trung tâm, ba đứa trẻ khác đã bị đâm, cả chục đứa khác bị đập vào đầu, dù Nghĩa luôn kè kè bên cạnh cu Bim. Quả là một ca hóc xương. Kiểm soát cu Bim cực kỳ vất vả.
Đúng lúc đó, cu Bim hé mắt nhìn Nghĩa. Ánh mắt cu cậu trượt qua đỉnh đầu Nghĩa, nhìn mãi ra xa, nhưng ánh nhìn lạc trôi, có vẻ như tâm trí cậu không đi theo ánh nhìn, nếu như cậu bé quả thực có tâm trí.
– Ngủ thêm chút nữa, Bim nhé. – Nghĩa nói nhỏ, vỗ nhè nhẹ lên lưng Bim.
Bỗng Bim nhỏm dậy, nét mặt hoảng hốt. Nghĩa vội tóm lấy vai Bim, nhưng Bim còn nhanh hơn, đã lao vọt qua Nghĩa như một mũi tên được phù phép, lôi theo cả mùng màn đứt phựt dây treo.
Bim lao mạnh và rơi huỵch xuống nền nhà, quay lơ trong tấm màn trắng, lên cơn co giật rúm ró.
Nghĩa nhoài người tới, gỡ màn ra khỏi cu Bim. Mắt cu cậu đã trợn trắng, mặt tái nhợt. Nghĩa nhiều lần chứng kiến cảnh cu Bim lên cơn động kinh, nhưng chưa thể quen được. Tim anh đập loạn. Anh hoảng hốt nâng cu Bim lên. Đây là lần đầu tiên cu Bim lên cơn động kinh ngay khi mới ngủ dậy buổi sáng.
Nghĩa bế thốc cu Bim ra cửa, hối hả gọi bác sĩ Toàn, người bác sĩ về hưu sống trong trung tâm, tình nguyện chăm sóc sức khỏe cho các cháu.
Bác sĩ Toàn đến ngay, đặt Bim lên giường, làm vài động tác sơ cứu, nhưng rồi ông lắc đầu:
– Lần này có vẻ nguy lắm, mạch rất yếu. Nghĩa gọi xe cấp cứu đưa con đến bệnh viện ngay.
5. Khi Nhãn và Bính tới bệnh viện T, thì cu Bim đã qua đời hơn một giờ đồng hồ. Nhãn thất thần ngồi bên con, cầm tay bé nâng nhẹ lên, bàn tay như vẫn còn hơi ấm, mềm mại. Gương mặt Bim tái nhợt, nhưng không hề có nét đau đớn nào, chỉ tĩnh lặng, hoàn toàn tĩnh lặng. Nét thiên thần khi ngủ vẫn phảng phất trên vầng trán phẳng cao, non nớt trong trắng của con. Bất giác, Nhãn sờ tay lên trán con, sờ vai con, rồi áp tai lên tim bé, chị dường như không tin là cu Bim lại chết. Một thiên thần như thế này làm sao có thể chết!
Bính thì không khóc nổi. Anh đứng như cái cọc khô bên giường đứa con xấu số. Vai anh rũ xuống buồn, nhưng thật lạ, trong lòng anh có gì đó cứ vơi đi, cứ nhẹ đi, như một khối đá chất cứng trong dạ dày nay bỗng biến mất, rõ ràng đang biến mất.
-Thôi em đừng đánh động cu Bim nữa, con nó đã thoát kiếp khổ ải này rồi. Chúng ta cũng thoát rồi
Nhãn ngẩng lên nhìn chồng. Anh ta vừa nói gì, thoát ư? Người đàn ông vô tâm kia nói gì vậy!
Bính cố gắng kéo vợ ra khỏi cu Bim, lúc này đã là một cái xác không hồn, nhưng bình yên.
Tiến sĩ Quang và Nghĩa đã đứng chờ họ ở cửa. Nét mặt Nghĩa thất thần, còn Tiến sĩ Quang thì đang cố gắng để bình thản.
-Anh chị thứ lỗi, đây quả thực là điều không ai muốn, và chúng tôi hết sức bất ngờ, xin chia buồn cùng anh chị. Trung tâm sẽ lo mọi chi phí cuối cùng cho cu Bim. Bim cũng là con của trung tâm, mong anh chị cho phép.
-Các thầy không có lỗi gì cả. Đó là số phận của cháu, chỉ thương cháu không được sống một ngày bình thường như bao trẻ khác. – Bính nói.
-Mọi chuyện đã xảy ra, chúng ta không làm lại được, nhưng có thể rút kinh nghiệm để sống tốt hơn. Anh chị cứ coi như cu Bim là người của thế giới khác, cháu bị lạc đến nơi đây một thời gian, gá nghĩa với anh chị đã đủ, và bây giờ cháu tìm lại được nơi cháu thuộc về. Nghĩ như vậy thì lòng anh chị cũng nhẹ nhàng, mà cháu đi cũng thanh thản.
-Vâng, gia đình em không có ý gì khác đâu ạ. – Bính nói. – Em tin là thầy cùng các thầy cô trong trung tâm đã làm tốt nhất những gì có thể làm cho cu Bim.
Chỉ một băng ghế trống trong hành lang bệnh viện, Tiến sĩ Quang bảo vợ chồng Nhãn – Bính ngồi, rồi ông cũng ngồi xuống cạnh họ.
-Có việc này tôi cần nói trước, và nhờ anh chị giúp cho. Cháu Bim dù tử vong ở bệnh viện, nhưng từ một góc nhìn không mong muốn, có thể là cái cớ để những người đố kỵ, ghen ghét, hoặc có tâm ác, dùng nó chống phá trung tâm. Người ta sẽ dùng mạng xã hội, các tổ chức, thậm chí công luận, báo chí, để tạo nên một cơn bão hòng quật ngã chúng tôi. Vì thế, chúng tôi mong anh chị, dù có thế nào cũng không hợp tác với họ. Có thể họ sẽ muốn anh chị kiện chúng tôi…
-Không, không đời nào. – Nhãn kêu lên. – Ông là người có tâm Phật, chúng con sao có thể làm điều thất đức đó. Vả lại, vợ chồng con muốn cháu được thanh thản ra đi, không muốn bất cứ điều gì làm vẩn vong linh cháu.
-Trung tâm Hướng Dương làm được nhiều điều tốt cho các cháu như vậy, mà vẫn bị chống phá ư? – Bính ngẩng lên hỏi.
-Thời nhiễu nhương bây giờ, làm điều tốt lại muôn vàn khó. Nhưng không vì thế mà chúng tôi không làm. – Quang trầm ngâm. – Chỉ có điều, chúng tôi không thể ngăn được cái chết, dù là đến với một thiên thần như Bim.
-Em đã nói với vợ em, rằng có khi thế này lại tốt hơn cho cháu, cho chúng em. Vợ chồng em đã trả đủ nghĩa cho cháu, và cháu ra đi như một thiên thần. Sự ra đi của một thiên thần, Tiến sĩ nói đúng đấy ạ. Việc con ra đi, đó là lựa chọn thiên thần. – Bính nói và nắm chặt tay vợ.
Nhãn ngẩng lên, có đúng là chồng chị, một gã phu hồ tẻ nhạt, vô tâm vô tính, vừa nói những điều ấy không. Ai đã nói?
Và cho dù đó là ai, thì một luồng ánh sáng đã chiếu vào tim chị, khiến ngực chị nhẹ dần, nhẹ dần. Đúng thế, đó là sự ra đi của thiên thần, sự lựa chọn thiên thần. Chị sẽ giữ mãi trong tim hình ảnh thiên thần nhỏ bé ấy.
Hết.