KHÚC HOAN CA CỦA TÌNH YÊU


KHÚC HOAN CA CỦA TÌNH YÊU

Sớm mùa thu trong vắt, gió lùa qua những rễ si già, lan man vô tận theo những vòng sóng li ti trên mặt hồ Tĩnh Tâm. Gió cuốn chút hơi nước mát lành lên khu vườn nhỏ, thủng thỉnh đung đưa vòm lá, nhởn nhơ uốn lượn theo con đường chạy giữa khu vườn và những ngôi nhà gạch đỏ ẩn dưới tàng cây.

Kiên bước ra hiên, vươn vai khoan khoái, anh hít đầy phổi làn không khí trong lành, thoảng hơi nước mong manh từ mặt hồ. Bỗng anh sựng lại, im lặng nín thở, mọi âm thanh bỗng chốc chìm đi, nhường cho tiếng vi vút của gió. Làn gió thu từ mặt hồ Tĩnh Tâm đã tìm thấy thời khắc cao hứng của mình, lướt êm trong vườn, rung ngân ngàn lá, tạo nên khúc giao hưởng kỳ vĩ khiến vạn vật lặng đi. Kiên cũng lặng đi.

Ngàn lá như ngàn phím đàn xanh ngát, nhịp nhàng và bay bổng trong khúc giao hưởng với gió mùa thu. Trong không gian ắp đầy thanh âm tinh khiết, con đường nhỏ giữa khu vườn nổi lên như một dải băng lụa xám dập dềnh. Và nhân vật chính xuất hiện khiến Kiên lặng người. Vũ nữ xinh đẹp, làn da mịn trắng như thạch dừa, tóc tết hai bên, nụ cười hiền ánh lên như ngọc, uyển chuyển trong vũ điệu hân hoan.

Kiên run rẩy bám vào đám rễ si trước mặt. Tim anh đập dồn dập như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, để bay lượn tự do theo vũ điệu của thiếu nữ kia. Anh chỉ sợ một chút kinh động cũng đủ khiến làn gió thu bay đi, khúc nhạc ngàn lá ngừng bặt, và thiếu nữ kia sẽ tan vào không gian. Anh nguyện sẽ im lặng đứng đây mãi mãi, cả đời, để một mình nắm bắt trọn vẹn cảnh tượng kỳ diệu, tuyệt đẹp này.

Một tiếng còi lảnh lót xuyên qua không gian thủy tinh. Gió giật mình trốn sau vòm cây, ngàn lá ngừng rung ngân. Thiếu nữ ngơ ngác ngừng lại nơi cuối con đường. Kiên chớp mắt chạy lại phía cô bé. Liễu nhảy khỏi chiếc xe đạp một bánh, mỉm cười mơ hồ. Cô bé dường như vẫn chưa thoát hẳn khỏi âm hưởng của vũ điệu thiên đường, nét mặt cô sáng như ngọc, nhưng ánh mắt lại lạc trôi nơi nào, nhìn Kiên mà như xuyên qua anh, không thấy anh, cô nhìn mãi trân trân khuôn mặt anh mà hồn vẫn trôi dạt…

Kiên nghẹn ngào ôm lấy thiếu nữ. Chính trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng, cả cuộc đời mình và ước mơ của anh nếu có, đều dừng lại ở nơi này, trong vòng tay ôm chở che này. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ không gian trong vắt thủy tinh, để gọi gió thu về ngân rung ngàn lá, tấu lên khúc nhạc thiên đường, để thiếu nữ được bay bổng trong vũ điệu tự do.

*

Kiên bước vào văn phòng Chủ tịch Trung tâm giáo dục đặc biệt VT. Người đàn ông tầm thước, trạc lục tuần, râu ria muối tiêu, nửa nằm nửa ngồi thoải mái trên xô-pha. Biết Kiên vào, nhưng ông không rời mắt khỏi chiếc điện thoại thông minh cầm tay.

-Thưa ông, ông gọi con ạ!

-Kéo ghế ngồi đi! – Chủ tịch Quốc khẽ nhỏm dậy. Dù đã ngoại lục tuần, nhưng người đàn ông này nhanh nhẹn với những chuyển động gọn, mà ẩn chứa sức mạnh như một con báo sung sức vậy.

-Cậu có chuyện gì với con bé Liễu? – Quốc hỏi thẳng, mắt ông nheo nheo nhìn chàng trai rắn rỏi, với những đường nét đẹp đẽ như tượng thánh. “Đàn ông còn muốn ngắm cậu ta…” – Ông nghĩ thầm.

-Ý ông là sao ạ? – Kiên lúng túng. – Con vẫn tận tâm luyện rèn để Liễu tiến bộ mỗi ngày…

-Ý tôi là cậu đã làm gì con bé, để đến nỗi gia đình nó gọi điện kiện cáo.

Sao lại thế ạ? – Kiên sửng sốt. – Con không làm gì cả, ngoài việc yêu thương Liễu như con gái của con thôi.

-Cậu định che mắt ai, chứ với tôi thì mất công. Hãy nói thật, hoặc biến khỏi nơi này. Cậu nhớ lời thề khi mới vào đây chứ?

-Vâng, con xin lỗi ông. – Kiên cúi mặt.

-Cậu là đàn ông, phải quản trị được cảm xúc của mình. Không được động chạm con bé đó. Từ hôm nay, cậu đổi sang huấn luyện cho bé Tấn.

Kiên bước ra khỏi phòng chủ tịch Quốc, một cảm giác thiêu đốt khắp người khiến anh bật lùi lại. Hình ảnh Kiên ôm chặt Liễu đã lan khắp trung tâm qua những chiếc điện thoại thông minh, và có lẽ đã lan khắp thế giới này, khiến mọi ánh mắt dồn lên anh thiêu đốt. Kiên so vai, cụp mắt, chực chạy trốn.

Không, anh không thể trở về với cái “hố đen” từng hút anh vào cách nay hơn hai năm. “Hố đen” trầm cảm trong quá khứ đã nuốt trọn anh vào địa ngục trần gian, khiến anh khốn khổ sống không được mà chết cũng không xong.

*

Đêm ấy, trong khu lán bìa rừng, chàng trai hai mươi tuổi hồi hộp đến muốn vỡ tim, khi lần đầu khám phá thân thể non tơ mà hừng hực sức sống của cô sinh viên cùng khóa, mối tình đầu của anh. Đến thời khắc đỉnh điểm, khi Kiên muốn chứng tỏ sức mạnh đàn ông của mình, thì đột ngột ngã ngựa ê chề, khiến cô gái đang khao khát được bay lên trong vòng tay anh thất vọng, rơi tuột xuống đáy sâu. Cô ấy bỏ anh, theo một gã trai khác vâm váp gấp đôi anh, có thể làm chuyện ấy ngày dăm bảy lần mà chẳng cần lấy hơi, để lại Kiên với nỗi nhục nhã ê chề. Một chàng sinh viên thư sinh đẹp trai nhưng lẻo khoẻo bất lực, thì có giá trị gì trong mắt bọn con gái! Những tiếng rì rầm khúc khích từ những cô bạn cùng khóa đuổi theo anh, những ánh mắt giễu cợt, xuyên thấu ruột gan Kiên, khiến anh mỗi ngày lại tụt sâu hơn vào vỏ ốc. Kiên nghi ngờ chính mình, một lần anh liều mạng thử sức với một gái bán hoa, vẫn thất bại. Chút lòng tin tội nghiệp cuối cùng bị thiêu rụi trong anh. Kiên bỏ học giữa chừng, và “hố đen” trầm cảm hút trọn anh.

Cha mẹ Kiên ném anh vào hết trung tâm này tới bệnh viện khác để chữa chứng bệnh trầm cảm, nhưng đều vô hiệu. Kiên ru rú trong góc tối ở phòng riêng trong nhà, khó ăn, không ngủ, mê sảng và định tự tử nhưng không thành. Cha mẹ anh phải cắt cử nhau trông chừng anh ngày đêm. Anh bị mắc kẹt trong “hố đen”, lúc thì chìm nghỉm, lúc vùng vẫy tuyệt vọng. Thuốc chống trầm cảm chỉ đẩy anh sâu thêm vào những cơn ác mộng mỗi lúc một dữ. Kiên hoảng sợ tới nỗi khi cha mẹ định đưa anh trở lại bệnh viện, anh đã bất hợp tác, phá hủy mọi đồ vật quanh mình và không chịu ra khỏi phòng riêng.

May sao lúc ấy, chủ tịch Quốc ra tay cứu anh. Ông đột nhập vào phòng anh, lôi anh trở dậy, tát một phát như trời giáng, quẳng anh lên xe hơi và đưa thẳng tới trung tâm huấn luyện của ông. Nỗi sợ hãi người khác biết điểm yếu của mình không so được với nỗi sợ bị ăn tát, khiến mỗi ngày Kiên phải chui ra khỏi vỏ ốc, rèn luyện thể lực ác liệt như một chiến binh.

Cơ bắp được hồi sinh, mãnh lực đàn ông được khơi dậy mỗi ngày. Cái bụng đẹp sáu múi như của vận động viên thể hình khiến Kiên dần lấy lại tự tin, anh cũng cảm nhận ánh mắt khao khát của vài cô gái làm việc trong trung tâm. Đặc biệt là ánh mắt da diết của Hà, cô gái huấn luyện viên yoga trong trung tâm, dành cho anh mỗi ngày, thậm chí cô còn cố tình đụng chạm anh mỗi khi có thời cơ. Nhưng Kiên luôn lảng tránh Hà, không chỉ bởi lời thề không chuyện trai gái trong trung tâm, mà còn bởi cô gái đó không khơi gợi nên chút cảm xúc trong anh. Và không chỉ với Hà, Kiên còn cố ý lảng tránh tất cả các cô gái trong trung tâm. Sự lạnh lùng xa cách của Kiên khiến các cô gái nơi đây gọi anh là “chàng hoàng tử có trái tim bằng đá”.

Nào ngờ, sau hơn ba tháng huấn luyện cho học viên mới là Liễu, Kiên lại bị tiếng sét ái tình. Liễu, thiếu nữ mười lăm tuổi, bị tự kỷ, không biết nói, không biết đọc, không biết viết. Tuy tự kỷ nhưng thiếu nữ này rất hiền, hay cười mơ màng, khi đứng lên mới cao ngang ngực Kiên, dáng gày mong manh, đặc biệt là ánh mắt và tâm trí luôn lạc trôi ở nơi khác. Có cảm giác như em bị lạc về nơi này, và đang thẫn thờ nghĩ xem mình là ai, thuộc về nơi đâu.

Ban đầu theo nhiệm vụ, Kiên được phân công “làm cha” của Liễu. Anh yêu thương, đùm bọc, ân cần chỉ dạy, huấn luyện Liễu tập kỹ năng đi xe đạp một bánh, tập nói, tập nhận mặt chữ. Khi trách nhiệm càng cao, anh càng yêu thương cô bé hơn. Và tình yêu thương cùng trách nhiệm đó, đã nhanh chóng chuyển hóa thành những rung động thể xác, tâm hồn. Kiên không biết Liễu có cảm nhận được tình yêu trong anh không, nhưng mỗi khi nắm tay Liễu giúp em lấy thăng bằng, thấy bàn tay hơi run rẩy, thì anh lại khấp khởi hy vọng. Một làn sóng mơ hồ từ rung động nơi trái tim anh nhẹ lan sang cô bé, và cho dù nhận thức của một cô bé tự kỷ quá mong manh, lại luôn đứt gãy, thì anh vẫn nuôi hy vọng.

Bây giờ thì Liễu đã bị tách ra khỏi Kiên, sang khu B. Kiên chuyển sang khu vực A kế bên, huấn luyện kỹ năng đi và dùng đũa cho bé Tấn, cậu bé bảy tuổi bị tự kỷ, chỉ bò lết và không đứng vững, không biết dùng đũa gắp thức ăn. Kiên cố gắng tập trung vào Tấn, đặt đôi đũa vào bàn tay phải của em, giúp em khép các ngón giữ đũa không rơi. Nhưng khi anh vừa buông tay, thì các ngón tay của Tấn lại đuỗn ra, đũa lại rơi xuống bàn. Kiên cúi xuống nhặt đũa lên, đặt vào các ngón tay Tấn, cứ như vậy hai thầy trò tập cầm đũa cả buổi sáng. Có lúc, bàn tay anh nắm vào tay cậu bé Tấn và chợt đờ ra, anh nhớ đôi bàn tay với những ngón mảnh dẻ của Liễu. Anh thở dài nhìn trân trân vào Tấn mà như không nhìn thấy gì, tâm trí anh cũng đang lạc trôi mất rồi!

*

-Ai cho cậu tự ý vào đây!? – Chủ tịch Quốc quát lớn.

-Thưa ông, con xin ông đưa Liễu trở lại với con. – Kiên liều mạng nói. – Con là người chăm sóc em ấy tốt nhất.

-Cậu biến khỏi đây, đi làm việc của mình. – Chủ tịch Quốc gằn giọng. – Nếu cậu không vượt qua thử thách tâm lý mang tên “Liễu”, cậu vĩnh viễn không thể trở thành một người thầy đúng nghĩa.

-Nhưng con sợ… – Cậu sợ gì? – Chủ tịch Quốc hạ giọng.

-Cái “hố đen” đó, nó lại há ngoác miệng.

-Cậu chớ dọa tôi. Có cần tôi binh cậu vài cú đấm để tỉnh táo lại hay không?

Chủ tịch Quốc vén nhanh tay áo, đẩy cánh tay phải ra sau lấy đà. Nhanh như cắt, Kiên nhảy lùi lại, anh thừa biết sức mạnh của cánh tay hủy diệt kia, dù vị chủ tịch đã đến tuổi ông nội anh. Sự luyện tập bền bỉ nhiều năm qua đã cho ông nội lực và sức mạnh ngoại biệt. Tốt nhất là khi ông vung nắm đấm thì nên biến.

Lao vụt ra khỏi phòng chủ tịch, Kiên chợt khựng lại trước đường chạy giữa khu vườn. Anh dụi mắt thật mạnh. Không có bóng thiếu nữ với nụ cười tinh khôi, nhởn nhơ lượn trên xe đạp một bánh trên đường, gió cũng biến mất, mùi hương thu đã lạc, và nắng buồn uể oải trượt khỏi lá cây, còn Kiên không dám lùi cũng chẳng thể tiến, cái “hố đen” đã há miệng chờ bước hụt của anh.

Tại khu B trung tâm, một điều dưỡng viên được phân công chăm sóc đặc biệt cho Liễu. Cô bé ốm liệt giường cả tuần nay, sáng và tối sốt bốn mươi độ, chỉ húp chút nước cháo, miệng mê sảng gọi tên thầy Kiên. Tuy nhiên, thể theo quyết định của chủ tịch trung tâm và đề nghị của gia đình Liễu, “Kiên” là đối tượng cấm lại gần Liễu. Theo nhận định của chủ tịch, con bé dù ốm kiểu gì cũng không chết được, dù nhớ thương dữ dội tới đâu, thì cũng chỉ một thời gian ngắn là quên, do ý thức đứt gãy của người tự kỷ. Đây là thách thức tâm lý cuối cùng để cả Liễu và Kiên phải vượt qua, để có cơ hội dịch chuyển sang tầng ý thức cao hơn, tiến bộ hơn. Quyết định sau rốt của ông là không nhượng bộ, không thương hại, không nuông chiều sự đỏng đảnh của cảm xúc.

Kiên vẫn quay cuồng mà không biết bám víu vào đâu. Liệu rằng anh sẽ che chở cho Liễu, hay chính Liễu mới là cái phao cứu sinh để anh bám vào? Ừ thì ý thức của Liễu đứt gãy, em ấy sẽ có thể qua cơn say nắng, qua cả cơn sốt dữ dội vì thiếu Kiên. Nhưng còn anh thì sao? Anh thấy rõ một điều rằng, cho dù ý thức đứt gãy, nhưng trường năng lượng phi thường của Liễu đã hút anh vào đó như cơn lốc xoáy, anh không cưỡng nổi. Trường năng lượng đó đã trở thành nguồn sống của anh, mà rơi ra khỏi đó, anh chỉ còn tồn tại. Anh không muốn tồn tại. Anh muốn được sống, trọn vẹn trong nghĩa sống, nghĩa yêu. Bất chấp sai trái, bất chấp luật lệ, bất chấp cản ngăn, bất chấp những cú đấm sấm sét của chủ tịch Quốc, anh sẽ giành bằng được nguồn sống của mình, vì chính anh.

Kiên khép những ngón tay cầm đũa của em Tấn, rồi buông em ra, không nhìn em thêm một tích tắc nào, anh vụt đứng lên, chạy bạt mạng.

Hình như có tiếng Hà gọi với sau lưng. Anh mặc kệ.

Lao tới khu B, xô cửa phòng bệnh, anh nhào tới giường, bế xốc Liễu lên. Thiếu nữ mềm oặt trên tay anh, mở mắt nhìn anh trân trân. Kỳ lạ thay, ánh mắt đó không lạc trôi một miền vô định như mọi lần cô nhìn anh, mà đọng lại trong mắt anh. Đôi cánh tay gày nóng hực vì sốt vòng qua cổ anh, níu lấy tin cậy, nụ cười dịu dàng nở trên môi Liễu. Kiên ôm cô gái nhỏ bước ra ngoài, mặc cho điều dưỡng viên quát tháo the thé sau lưng anh.

– Anh sẽ giữ em cả đời này bên anh, là vì anh, bất chấp định kiến, bất chấp mọi điều…

Hết.