Tôi chết vào một chiều mưa lạnh.Không đau, không máu, chỉ là một tiếng rơi khẽ như cành hoa gãy.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trên bến sông. Trời không đen, không sáng, chỉ mờ xám như giấy mục. Dòng sông lặng lẽ trôi. Một chiếc thuyền lớn đang neo đậu, thân thuyền sẫm màu, viền bạc, mũi tàu khắc chữ Hán cổ đã mờ: Không Lộ.
Một người đàn bà mặc áo trắng không nhìn rõ mặt đưa cho tôi một tấm vé. Trên vé không có điểm đến, chỉ ghi: “Một chiều – không hoàn lại.”
“Lên đi.” – bà ta nói.”Nếu cô không muốn đầu thai.”
Con tàu trôi trong sương. Không có tiếng động cơ. Không ai chèo. Nhưng nó vẫn lướt đi như bị dẫn bởi gió.
Trên tàu có mười mấy người. Không ai nói. Ai cũng như đang chìm trong chính mình. Tôi lặng lẽ tìm một chỗ gần cuối, bên cửa sổ, nơi có thể nhìn ra dòng nước đang nhuộm sương.
Đối diện tôi là một bà cụ ngồi đan áo. Bên cạnh là một đứa bé gái cứ gãi cổ tay – cổ tay không còn vết thương, nhưng ánh mắt thì còn nguyên nỗi đau.
Một chàng trai trẻ có ánh mắt hoang hoải như người từng muốn sống thêm, nhưng không ai giữ. Một phụ nữ mặc váy cưới, tóc xõa dài, tay ôm bụng như vẫn nghĩ mình đang mang thai.
Và họ đều có điểm chung:
Họ không muốn đầu thai.Vì còn điều gì đó… chưa buông được.
Mỗi người chỉ được kể một câu chuyện, nếu muốn. Không ai ép. Nhưng mỗi đêm, dưới ánh đèn chập chờn như mắt cá chết, vài người bắt đầu cất tiếng.
Bà cụ nói: “Tôi đã quên mặt đứa con tôi mất từ năm nó ba tuổi. Nếu tôi đầu thai, tôi sẽ quên luôn cái tên nó. Tôi thà trôi mãi còn hơn làm mẹ mà không nhớ con.”
Đứa bé gái nói: “Em đã kể với mẹ về hắn, nhưng mẹ không tin em. Họ nghĩ em bị hoang tưởng. Em không muốn đi kiếp khác, vì sợ lại gặp người như hắn… lại bị tổn thương.” Em nức nở, lại sờ vào vết thương vô hình trên cổ tay.
Chàng trai trẻ nói: “Tôi đã từng yêu một người con trai khác. Tôi không sợ địa ngục, chỉ sợ đầu thai vào nơi không được phép yêu thêm một lần nữa.”
Còn tôi?
Tôi chưa kể. Vì tôi chưa biết mình còn tiếc gì.
Con tàu không dừng lại. Nhưng từng người một biến mất.
Không phải nhảy xuống. Không phải hóa tro. Chỉ là… đến một khoảnh khắc nào đó, họ mỉm cười. Nhẹ tênh. Và tan đi trong sương, như thể nỗi đau đã trả xong, và họ chọn đi tiếp.
Cô gái váy cưới thì thầm: “Đứa bé trong bụng tôi nói: mẹ ơi, con không giận. Chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Rồi cô biến mất, tay vẫn đặt lên bụng.
Cậu trai trẻ mơ hồ: “Tôi nghĩ… tôi sẽ lại yêu, dù là trong kiếp nào. Miễn là tôi dám.”
Rồi cậu cũng tan đi.
Đến lượt tôi.Tôi ngồi lặng. Chờ một giọng nói – một ký ức – một tiếc nuối rõ ràng.
Nhưng không có.
Cho đến khi… một hành khách mới bước lên.
Là một bé gái. Khoảng bảy, tám tuổi.Cô bé nhìn tôi, rồi hỏi: “Chị còn nhớ em không?”
Tôi lặng người.Tôi đã từng bỏ một đứa em trong căn phòng khóa trái, để đi gặp người yêu. Căn nhà cháy rụi. Khi tôi trở về… em tôi đã hóa tro. Tôi sống thêm được vài năm – nhưng không sống nổi trong tội lỗi.
Giờ em đứng đây. Trên con tàu của những linh hồn không chịu buông.
Em nắm tay tôi.”Em tha thứ cho chị lâu rồi. Nhưng em không đi nếu chị không đi.”
Tôi ôm em. Nhẹ như sương.
Ký ức không tan, chỉ đổi hình. Nỗi đau không biến mất, chỉ mòn đi như đá sau mưa.
Tôi nhìn lại con tàu một lần cuối. Những chỗ ngồi trống trải. Những ánh mắt từng mơ hồ giờ đã dịu đi.
Tôi không biết mình sẽ đầu thai đi đâu. Sẽ còn nhớ em không. Sẽ còn nhớ một kiếp người đã sống sót bằng nuối tiếc.
Nhưng tôi biết:
Đến lúc… phải buông.
Tôi và em rời khỏi tàu.
Dưới chân là sương. Trên đầu là ánh sáng.
Và sau lưng – là con tàu đã lặng lẽ quay đi.