MỘT CÁI TIM ĐẶT SAI CHỖ


Rời Phòng Comment xong, tôi tự nhủ:

Thôi, chắc hết trò rồi.

Markétia không thể nào nhẹ nhàng hơn được nữa.

Markétia nghe xong câu đó và nói:

“Không. Còn.”

Mi dừng lại, chỉ tay.

— Linh. Nhìn kìa.

Tôi quay sang.

Một bức tường.

Sáng.

Rất sáng.

Trên đó là hàng trăm cái tim.

Minh reo lên như trúng số:

— Ủa, cái này dễ thương nè!

— Cuối cùng cũng có thứ tích cực!

Tôi chưa kịp nói thì Mi đã thở dài.

— Nguy hiểm đó.

Mỗi cái tim đi kèm một câu:

❤️ “Ủng hộ nè.”

❤️ “Thấy thương ghê.”

❤️ “Like cho bạn có động lực.”

❤️ “Không biết nói gì, thôi thả tim.”

Minh đọc tới câu cuối thì đứng hình.

— Ủa…

— câu này tớ viết hoài mà?

Tôi vỗ vai Minh.

— Ai cũng từng viết câu đó hết.

— Kể cả tớ.

Mi gật đầu.

— Và đó là vấn đề.

Mi chỉ vào một cụm tim dày đặc.

— Mấy cái này thường xuất hiện lúc nào?

Minh suy nghĩ.

— Lúc…

— lười đọc?

— Hoặc đọc không hiểu?

Tôi bổ sung:

— Hoặc đang ăn cơm.

— Hoặc đang coi phim.

— Hoặc đang buồn ngủ.

Minh bật cười.

— Trời ơi, đúng dữ.

Mi nói rất tỉnh:

— Tức là…

— cái tim này không phải vì thích.

— Mà vì cho xong trách nhiệm làm người lịch sự.

Minh ôm ngực.

— Nghe đau quá.

Bức tường sáng hơn nữa.

Tim mọc lên như nấm sau mưa.

Minh lùi lại.

— Linh, tớ bắt đầu thấy sai sai rồi đó.

Tôi gật đầu.

— Vì khi nhận được cả đống tim,

— người ta thường nghĩ:

— “Chắc mình ổn lắm.”

Mi tiếp lời:

— Trong khi sự thật là:

— “Mọi người đang lịch sự tập thể.”

Minh nuốt nước bọt.

— Trời ơi…

— vậy là người nhận tim tưởng mình hay,

— còn người thả tim thì thấy mình tử tế?

— Đúng.

Tôi nói.

— Và nội dung thì…

— tự bơi.

Đột nhiên, tim bắt đầu đập.

Không phải đập kiểu dễ thương.

Mà đập kiểu… ồn ào vô nghĩa.

Minh bịt tai.

— Trời ơi, tim mà cũng gây nhức đầu được hả?!

Mi nói lớn:

— Vì tim này không mang thông tin!

Tôi hét theo:

— Nó chỉ nói:

— “Tôi có mặt!”

— chứ không nói:

— “Bạn đang đúng hay sai!”

Minh hoảng hốt:

— Vậy là mấy cái tim này…

— chẳng giúp được gì hết?!

Mi gật đầu.

— Tệ hơn.

— Nó làm người ta hiểu lầm.

Một giọng nói vang lên, rất bình thản:

— Tôi thích những tín hiệu như thế này.

Tôi quay phắt lại.

Algo.

Đứng đó.

Như thể đã chờ sẵn.

— Vì sao?

Minh hỏi, giọng run run.

Algo đáp:

— Vì chúng nhiều.

— Vì chúng dễ lặp lại.

— Và vì chúng trông rất tích cực.

Tôi cười khan.

— Trong khi chẳng nói được gì.

Algo gật đầu.

— Nhưng tôi không cần hiểu.

— Tôi chỉ cần đếm.

Mi thì thầm:

— Và khi đủ nhiều tim xuất hiện…

Algo nói tiếp, không cảm xúc:

— …tôi kết luận rằng:

— mọi thứ đang rất ổn.

Cả ba chúng tôi cùng nói một câu:

— Không hề.

Algo đứng yên.

Không phản bác.

Không xin lỗi.

Vì nó không biết…

thế nào là “cho đỡ ngại”.