MINH VÀ BIỂU ĐỒ KHÔNG CHỊU IM LẶNG


Sau khi Algo xuất hiện, tôi bắt đầu thấy Markétia… khó ở.

Không phải kiểu sợ hãi.

Mà là kiểu ngồi yên cũng thấy căng.

Mọi thứ xung quanh đều hoạt động bình thường.

Quá bình thường.

Minh là người phá vỡ bầu không khí đó.

— Linh.

— Gì?

Minh nhìn tôi, giọng nghiêm túc hiếm thấy.

— Tớ cần đi vệ sinh.

— Gấp.

Mi quay sang.

— Giờ này á?

Minh gật mạnh.

— Khi đầu óc rối là bụng tớ cũng rối theo.

Tôi thở dài.

— Đi lẹ rồi quay lại.

— Nếu tớ không quay lại…

Minh nói với vẻ bi tráng.

— thì nhớ tớ nha.

Nhà vệ sinh của Markétia sạch.

Rất sạch.

Sạch đến mức làm người ta… áp lực.

Trên tường không treo tranh.

Không dán khẩu hiệu.

Chỉ có mấy tấm bảng với đường cong lên xuống.

Minh vừa vô đã la lên:

— Trời ơi Linh!

— Đi vệ sinh mà cứ có cảm giác đang bị chấm điểm!

Tôi đứng ngoài, ôm bụng cười.

— Cậu tưởng tượng nhiều quá rồi đó.

Minh nói vọng ra:

— Không phải tưởng tượng!

— Mấy đường đó cứ lên rồi xuống,

— nhìn là thấy mình đang làm sai cái gì đó rồi!

Mi đứng cạnh tôi, nói rất bình tĩnh:

— Minh, mấy cái đó không nói gì đâu.

— Nhưng tớ thấy nó đang nhìn tớ!

Minh la lên.

— Kiểu như:

— “Ủa sao giờ này mày vô đây?”

Tôi cắn môi để không cười thành tiếng.

Mi nói lớn:

— Nó không quan tâm cậu đang làm gì.

— Nó chỉ ghi nhận là cậu có xuất hiện.

Trong đó im lặng vài giây.

Rồi Minh nói, giọng chùng xuống:

— Nghe xong câu này tự nhiên tớ thấy…

— mình sống không có riêng tư gì hết.

Minh bước ra ngoài, mặt nhẹ nhõm hơn,

nhưng ánh mắt thì… đã khác.

— Hai cậu biết cảm giác gì không?

Tôi hỏi:

— Cảm giác gì?

— Là mình nhìn mấy đường cong đó,

Minh nói,

— nhưng tụi nó không nói cho mình biết vì sao.

Mi gật đầu.

— Nó chỉ nói:

— “Có chuyện xảy ra.”

— Còn tại sao xảy ra…

Minh tiếp lời,

— thì mình phải tự đoán.

Tôi khựng lại.

— Câu này nghe quen không?

Mi cười.

— Quen lắm.

Tôi khoanh tay nhìn Minh.

— Vậy chuyến đi vừa rồi dạy cậu điều gì?

Minh suy nghĩ rất nghiêm túc.

— Dạy tớ một chuyện đau lòng.

— Là gì?

— Là nhìn mấy đường cong lên xuống,

Minh nói,

— không giúp mình hiểu con người.

Mi tiếp lời:

— Nó chỉ cho thấy kết quả,

— chứ không cho biết cảm giác.

Minh gật mạnh.

— Đúng!

— Nó không nói là người ta thích, ghét, hay chỉ… kệ.

Tôi bật cười.

— Không ngờ đi vệ sinh xong lại triết lý dữ vậy.

Minh cười khổ.

— Tớ cũng không ngờ.

Mi chợt dừng lại.

— Linh.

— Sao?

— Có gì đó…

Mi nhíu mày.

— không còn ở đây nữa.

Minh giật mình.

— Đừng nói là mấy đường cong nha,

— tớ chưa sẵn sàng gặp lại đâu.

Mi lắc đầu.

— Không phải cái đó.

Mi nhìn thẳng tôi.

— Ý tưởng lúc nãy…

— không thấy nữa.

Tôi lạnh sống lưng.

— Ý tưởng nào?

— Cái tụi mình vừa bàn.

Mi nói nhanh.

— Biến mất rồi.

Minh nuốt nước bọt.

— Vậy là…

— trong lúc tớ đi vệ sinh,

— tụi mình mất luôn một ý tưởng hả?

Không ai trả lời.

Vì phía trước,

khu trưng bày ý tưởng chỉ còn lại…

một khoảng trống rất sạch.