MỘT SẢN PHẨM KHÔNG AI GỌI TÊN


Product Hall sáng choang.

Ý tưởng ở đây được đặt lên bệ cao, xoay chậm chậm, như thể chỉ cần đứng đó thôi là đã rất đáng giá rồi.

Mỗi sản phẩm có một ánh đèn riêng.

Một bảng mô tả riêng.

Và một vẻ mặt rất tự tin.

Minh đi chậm lại, mắt đảo liên tục.

— Trời ơi, cái nào nhìn cũng xịn hết trơn á.

Mi liếc qua.

— Xịn… là cảm giác.

— Còn bán được hay không là chuyện khác.

Linh không nói gì.

Cô đang nhìn về phía cuối Product Hall, nơi ánh sáng yếu hơn hẳn.

— Ủa, bên kia sao tối vậy?

Minh hỏi.

Pixel bay chậm lại.

— Khu vực ít được ghé thăm.

Minh tròn mắt.

— Trong một nơi toàn ý tưởng mà cũng có khu “ít ai ghé” hả?

Mi nhún vai.

— Ở đâu cũng vậy thôi.

Ở cuối hall, có một bệ trưng bày.

Không phải là trống hoàn toàn.

Có một sản phẩm ở đó.

Nhưng không có đèn chiếu riêng.

Không có bảng giới thiệu nổi bật.

Không có ai đứng xem.

— Nó… có tồn tại không vậy?

Minh hỏi.

Pixel quét nhanh.

— Có.

— Sản phẩm hợp lệ.

— Được tạo đúng quy trình.

Linh tiến lại gần.

— Nhưng không ai để ý.

Mi nhìn quanh.

— Hay là…

— không ai nhớ nó là gì.

Minh nhíu mày.

— Ý là sao?

Mi chỉ vào bảng mô tả nhỏ xíu.

— Cậu đọc thử coi.

Minh đọc thành tiếng.

— “Giải pháp tối ưu hóa trải nghiệm người dùng đa nền tảng, linh hoạt, bền vững…”

Minh dừng lại.

— Ờ… đọc xong mà không biết nó làm gì luôn á.

Linh bật cười nhẹ.

— Nó giống như bài thuyết trình mở đầu mà quên mất phần ví dụ.

Mi nhìn bảng thêm lần nữa.

— Nó tên là gì?

Pixel trả lời.

— Tên kỹ thuật: Module X-17.

Minh trợn mắt.

— Nghe giống mật khẩu wifi hơn là sản phẩm.

Linh hỏi tiếp.

— Còn người dùng thì gọi nó là gì?

Pixel im lặng một nhịp.

— Không có dữ liệu.

Mi nghiêng đầu.

— Nghĩa là…

— không ai gọi tên nó.

Minh chép miệng.

— Tội ghê.

— Không.

Linh sửa lại.

— Nguy hiểm.

Minh quay sang.

— Nguy hiểm chỗ nào?

— Trong trinh thám…

Linh nói.

— thứ không có tên thường là thứ dễ biến mất nhất.

Mi gật đầu.

— Vì không ai biết gọi nó ra sao khi cần.

Minh khoanh tay.

— Nhưng sản phẩm này có vẻ… ổn mà?

Pixel xác nhận.

— Đúng.

— Không lỗi.

— Không vi phạm.

— Không gây khó chịu.

Mi thở dài.

— Nghe giống kiểu học sinh được nhận xét là:

— “ngoan, đủ bài, không gây rắc rối”.

Minh bật cười.

— Ủa, vậy là tốt mà?

Linh nhìn Minh.

— Nhưng không ai nhớ mặt.

Minh im lặng một chút.

— À… hiểu.

Mi nói tiếp.

— “Tốt” nhưng không đủ rõ để được gọi tên.

— Không đủ khác để được nhắc lại.

Pixel bổ sung.

— Không tạo tín hiệu nhận diện.

Minh nhăn mặt.

— Nghe như kiểu…

— đi học chung lớp mà cả năm không ai gọi tên mình.

Mi gật đầu.

— Chính xác.

Linh nhìn sản phẩm.

— Nếu mình gọi tên nó…

— thì sao?

Minh ngạc nhiên.

— Gọi sao?

— Gọi như người dùng sẽ gọi.

Linh đáp.

Mi suy nghĩ.

— Nó giúp người ta làm gì, trong một câu?

Minh nhìn bảng mô tả, rồi lắc đầu.

— Em chịu.

Mi cười.

— Vậy là vấn đề đó.

Pixel cập nhật.

— Không xác định được lợi ích cốt lõi trong một câu ngắn.

Linh gật đầu.

— Không gọi được tên…

— thì không ai nhớ.

Minh nhìn lại bệ trưng bày tối đó.

— Vậy…

— sản phẩm này chết rồi hả?

Mi lắc đầu.

— Chưa.

— Nhưng nó đang… biến mất từ từ.

Linh nói chậm.

— Sản phẩm không chết vì dở.

— Mà chết vì không ai gọi tên.

Pixel lưu lại.

— Ghi chú Markétia:

— Nếu người dùng không gọi được tên sản phẩm…

— thì họ cũng không gọi nó khi cần.

Minh thở dài.

— Nghe còn đau hơn bị chê.

Mi mỉm cười.

— Nhưng sửa được.

Minh ngẩng lên.

— Bằng cách nào?

Linh quay đi, vừa bước vừa nói.

— Bắt đầu bằng việc…

— tự hỏi: “Nếu không có bảng mô tả, mình sẽ gọi nó là gì?”

Cả ba rời khỏi Product Hall.

Phía sau, bệ trưng bày tối đó vẫn ở đó.

Chỉ là lần này,

họ biết nó không cần thêm ánh đèn trước tiên.

Nó cần… một cái tên.