NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC ĐỀ XUẤT


Không ai để ý đến cậu ta.

Thật ra, nói vậy cũng chưa chính xác.

Có người nhìn thấy cậu ta.

Nhưng không ai nhớ.

Linh nhận ra điều đó khi Pixel đột nhiên dừng lại giữa hành lang.

— Khoan đã.

Minh suýt đâm sầm vào Pixel.

— Trời ơi, đứng kiểu này là dễ gây tai nạn lắm đó.

Pixel không đáp.

— Ghi nhận một hồ sơ… rất lạ.

Mi quay lại.

— Lạ kiểu gì?

Pixel chiếu lên một bảng dữ liệu.

— Lượt hiển thị: gần như bằng không.

— Lượt tương tác: không đáng kể.

— Lịch sử vi phạm: không có.

— Lịch sử nổi bật: cũng không có.

Minh nhíu mày.

— Nghe… bình thường mà?

Pixel lắc nhẹ.

— Quá bình thường.

Linh nhìn vào cái tên mờ mờ hiện trên bảng.

— “Người dùng số 404”?

Minh bật cười.

— 404 là… không tìm thấy đó hả?

Mi không cười.

— Nghe giống như… chưa bao giờ được tìm.

Họ lần theo dữ liệu của “404”.

Không có cảnh báo.

Không có lỗi.

Mọi thứ đều sạch.

— Vậy là tốt rồi còn gì.

Minh nói.

— Không bị phạt, không bị block.

Mi lắc đầu.

— Không bị chặn… không có nghĩa là được thấy.

Linh gật đầu.

— Giống như ngồi trong lớp, không bị gọi tên.

— Nhưng cũng không bao giờ được khen.

Minh chợt im lặng.

— Ờ… nghe hơi quen.

Pixel bổ sung.

— Người dùng này tồn tại.

— Nhưng hệ thống không thấy lý do để đề xuất.

— Không thấy lý do?

Minh nhăn mặt.

— Vậy lý do nằm ở đâu?

Pixel trả lời rất đều.

— Không có tín hiệu đủ mạnh.

Họ tìm được “404”.

Cậu ta đang ngồi ở một góc nhỏ của Markétia, nơi ít ai qua lại.

Không ánh sáng nổi bật.

Không banner.

— Chào.

Linh lên tiếng.

Cậu ta ngước lên, hơi giật mình.

— À… chào.

— Cậu có biết mình chưa bao giờ được đề xuất không?

Minh hỏi thẳng.

Cậu ta ngẩn ra.

— Đề xuất… là sao?

Mi nhíu mày.

— Cậu chưa từng thấy nội dung của mình xuất hiện ở đâu à?

Cậu ta lắc đầu.

— Em cũng không để ý.

— Em đăng xong… thì thôi.

Minh nhìn Linh.

— Trời ơi, bình thản dữ vậy.

Cậu ta cười.

— Em không có gì đặc biệt.

— Không giật tít.

— Không gây sốc.

Mi hỏi tiếp.

— Cậu có vi phạm gì không?

— Không.

— Em đọc kỹ hết mà.

Pixel quét nhanh.

— Xác nhận.

— Không vi phạm.

Linh nhìn cậu ta.

— Vậy cậu nghĩ vì sao mình không được đề xuất?

Cậu ta suy nghĩ một lúc.

— Chắc… vì không ai ghét em.

Minh há hốc.

— Ủa, không ai ghét là tốt mà?

Cậu ta nhún vai.

— Nhưng cũng không ai thích đủ nhiều để nhớ.

Mi khoanh tay.

— Cậu không bị phạt.

— Nhưng cũng không được thưởng.

Linh chợt thấy lạnh sống lưng.

— Trong trinh thám…

— đây là kiểu nhân vật nguy hiểm nhất.

Minh giật mình.

— Nguy hiểm chỗ nào?

— Vì họ biến mất…

Linh nói.

— mà không ai nhận ra.

Pixel cập nhật.

— Hệ thống tối ưu cho phản ứng mạnh.

— Không tối ưu cho sự vừa phải.

Mi nói khẽ.

— Thế là… hoặc rất nổi.

— Hoặc rất im.

— Còn ở giữa thì sao?

Minh hỏi.

Pixel trả lời.

— Ở giữa thì không đủ dữ liệu để đẩy.

Minh nuốt nước bọt.

— Nghe hơi… tàn nhẫn.

— Không tàn nhẫn.

Mi sửa lại.

— Chỉ là lạnh.

Linh quay lại nhìn “404”.

— Cậu có muốn được đề xuất không?

Cậu ta do dự.

— Em… cũng không biết.

— Nếu được thì tốt.

— Nhưng nếu phải thay đổi để được chọn… thì em sợ.

Mi gật đầu.

— Sợ mất mình.

Minh thở dài.

— Nhưng nếu không thay đổi thì…

— sẽ không ai thấy.

Cậu ta cúi đầu.

— Em quen rồi.

Linh nghe câu đó mà thấy nặng.

— Quen rồi…

— là câu đáng sợ nhất.

Pixel lưu lại.

— Ghi nhận nhóm người dùng: tồn tại nhưng không hiển thị.

Tối hôm đó, Linh nhận được một tin nhắn từ Ari.

Không dài.

“Có những học sinh không bao giờ giơ tay.

Không phải vì không biết.

Mà vì quen với việc không ai gọi.”

Linh đọc xong, không trả lời ngay.

Mi nhìn Linh.

— Cô Ari hả?

Linh gật.

Minh im lặng.

— Vậy… mình làm gì với “404”?

Linh nhìn lại cậu ta.

— Ít nhất…

— là đừng giả vờ như cậu ấy không tồn tại.

Pixel cập nhật dòng cuối.

— Ghi chú Markétia:

— Không phải ai không được đề xuất cũng làm sai.

— Có người chỉ không đủ “ồn” cho hệ thống nghe thấy.

Khi họ rời đi, Minh quay sang Linh.

— Ê…

— nếu một ngày tụi mình cũng không được đề xuất thì sao?

Linh suy nghĩ.

— Thì lúc đó…

— mình phải tự hỏi: mình muốn được thấy kiểu nào?

Mi mỉm cười.

— Và chấp nhận cái giá của việc được thấy.

Pixel kết luận.

— Hệ thống không ghét người im lặng.

— Nó chỉ không được thiết kế để tìm họ.

Linh nhìn về phía xa của Markétia.

Cô biết,

“Người không bao giờ được đề xuất”

không phải là một trường hợp hiếm.

Và có lẽ…

đây mới chỉ là người đầu tiên họ gặp.