Promotion Valley lúc nào cũng ồn ào.
Không phải kiểu ồn ào của tiếng động, mà là kiểu ồn ào của ánh nhìn.
Mọi thứ đều muốn được chú ý cùng một lúc.
Màu sắc đè lên màu sắc.
Thông điệp chồng lên thông điệp.
Linh có cảm giác như đang đứng giữa một ngã tư mà tất cả biển quảng cáo đều đang… hét vào mặt mình.
Minh nheo mắt.
— Ở đây chắc không có chỗ cho mấy banner hiền hiền đâu ha?
Mi cười nhạt.
— Hiền quá thì không ai để ý.
— Ồn quá thì không ai tin.
— Nghe quen ghê.
Minh nói.
— Giống mấy group sale trên mạng xã hội.
Pixel lơ lửng phía trên, quét một vòng.
— Ghi nhận: thời gian chú ý trung bình dưới hai giây.
— Nhiều banner không kịp được nhìn… đã bị bỏ qua.
Linh dừng lại.
— “Không kịp được nhìn”…
— Hay là có được nhìn, nhưng não không kịp ghi nhận?
Pixel im lặng một giây.
— Nhận định hợp lý.
Cả ba rẽ vào một lối nhỏ hơn, tách khỏi dòng quảng cáo rực rỡ.
Ở đó, có một banner treo lệch.
Không nhấp nháy.
Không màu mè.
Không có chữ “giảm giá sốc”.
Chỉ là một hình ảnh rất bình thường, với một dòng chữ nhỏ.
Minh nhìn lướt qua.
— Cái này chắc… bị treo nhầm chỗ.
Mi đứng lại.
— Khoan.
Linh cũng dừng theo.
Cảm giác quen quen lại xuất hiện.
Cảm giác trước khi phát hiện ra một manh mối nhỏ, nhưng không nên bỏ qua.
— Banner này…
Linh nói chậm.
— Không phải là xấu.
Minh quay lại.
— Nhưng cũng không có gì nổi bật.
— Chính xác.
Mi gật đầu.
— Nó không phạm lỗi. Nhưng cũng không tạo lý do để ai đó dừng lại.
Pixel phóng to hình ảnh.
— Thiết kế cân đối.
— Thông điệp rõ.
— Không vi phạm nguyên tắc nào.
Minh khoanh tay.
— Nghe như bài làm được bảy điểm.
Mi cười.
— Và bảy điểm thì… không ai nhớ.
Linh nhìn quanh.
— Có bao nhiêu người đã thấy banner này?
Pixel quét nhanh.
— Lượt hiển thị: cao.
— Lượt dừng lại: gần bằng không.
— Nghĩa là sao?
Minh hỏi.
— Nghĩa là mắt đã lướt qua.
Pixel đáp.
— Nhưng não đã bỏ qua.
Mi nghiêng đầu.
— Nó không bị ghét.
— Nó chỉ… không tồn tại.
Minh rùng mình.
— Nghe còn đáng sợ hơn bị chê.
Linh gật đầu.
— Trong trinh thám, nghi can nguy hiểm nhất không phải kẻ gây ồn.
— Mà là kẻ không ai nhớ mặt.
Minh nhìn banner thêm lần nữa.
— Vậy lỗi nằm ở đâu?
— Có thể…
Mi nói.
— Không nằm ở banner.
Minh tròn mắt.
— Ủa?
Minh xắn tay áo.
— Để tôi thử.
Cậu chỉnh màu.
Đậm hơn.
Tương phản hơn.
— Giờ thì sao?
Pixel cập nhật.
— Không thay đổi đáng kể.
— Thử đổi chữ!
Minh đổi headline.
Mạnh hơn.
Kêu hơn.
— Giờ?
— Không khác.
Pixel nói.
Minh bắt đầu bối rối.
— Vậy chẳng lẽ… banner này vô phương cứu chữa?
Mi nhìn Minh, giọng nhẹ tênh.
— Hay là… cậu đang sửa sai chỗ?
Linh nhíu mày.
— Cậu nghĩ vấn đề không nằm ở hình ảnh?
Mi chỉ tay ra dòng người đang lướt qua Promotion Valley.
— Banner này đang nói với ai?
Minh mở miệng.
— Người xem chứ ai.
Mi lắc đầu.
— Không.
— Nó đang nói với… không ai cả.
Minh đứng hình.
Một người đi ngang qua banner.
Không dừng.
Không liếc.
Không phản ứng.
Minh gọi theo.
— Ê, cho hỏi chút!
Người đó quay lại.
— Gì?
— Anh có thấy cái banner kia không?
Người đó quay đầu nhìn.
— À… có hả?
— Anh nghĩ sao?
Người đó nhún vai.
— Bình thường.
— Nhưng chắc không phải dành cho tôi.
— Sao anh biết?
— Tôi không biết.
— Nhưng nó không nói gì với tôi cả.
Rồi người đó đi tiếp.
Mi khoanh tay.
— Thấy chưa?
Linh nói khẽ.
— Banner này không bị bỏ qua vì nó xấu.
— Mà vì người xem không thấy mình trong đó.
Minh gãi đầu.
— Vậy… nếu không biết nói với ai, thì làm sao viết?
Mi mỉm cười.
— Đó là lúc nên dừng lại trước khi chạy quảng cáo.
Linh nhìn banner thêm lần nữa.
— Đừng đổi màu.
— Đừng đổi chữ.
Minh hoảng.
— Ủa? Vậy làm gì?
— Đổi câu hỏi.
Linh đáp.
— Từ “Banner này trông thế nào?”
— Sang “Ai sẽ dừng lại vì nó?”
Pixel ghi nhận.
— Thay đổi góc nhìn.
Mi chỉnh lại duy nhất một dòng.
Không phải headline.
Không phải hình ảnh.
Chỉ là một câu rất ngắn.
Một câu khiến người đọc tự hỏi:
“Cái này đang nói với mình à?”
Một người khác đi ngang.
Dừng lại.
Đọc.
Nghiêng đầu.
Rồi đứng thêm vài giây.
Minh há hốc.
— Ủa… có người nhìn thiệt kìa.
Mi nhún vai.
— Vì lần này, banner có người để nói chuyện.
Pixel lưu lại dữ liệu.
— Thời gian chú ý tăng.
— Không vì màu sắc.
— Không vì chữ lớn.
Linh gật đầu.
— Trong cuộc chiến giành ánh nhìn…
— Thứ hiếm nhất không phải là màu.
Mi nói tiếp.
— Mà là cảm giác “nó đang nói với mình”.
Minh thở dài.
— Vậy là… banner không cần phải hét.
— Đúng.
Mi đáp.
— Chỉ cần gọi đúng người.
Họ rời Promotion Valley.
Phía sau, banner vẫn treo ở đó.
Không ồn ào hơn.
Không rực rỡ hơn.
Nhưng lần này, đã có người dừng lại.
Pixel cập nhật lần cuối.
— Ghi chú Markétia:
— Banner không ai nhìn…
— thường là banner không biết mình đang nói với ai.
Linh bước chậm lại.
Trong đầu cô, một câu hỏi khác vừa xuất hiện.
Nếu banner cần đúng người để được nhìn…
Vậy thuật toán đang đưa nó đến ai?
Và có phải… có thứ gì đó đang quyết định thay họ?
Câu hỏi đó theo họ rời khỏi thung lũng.
Và Linh biết, manh mối này sẽ còn dẫn đi rất xa.