Sau khi rời khỏi Product Hall, tụi tôi tưởng được nghỉ xíu. Không. TUYỆT ĐỐI KHÔNG. Rừng trước mặt đột nhiên mở ra thành một con đường lát những ô vuông sáng. Mỗi bước tụi tôi đi, giá tiền… hiện lên dưới chân. Kiểu: “12 nghìn đồng, một bước.” “59 nghìn đồng, bước tiếp theo.” “199 nghìn đồng, bước kế.” Minh la ầm: — ỦA! Sao từng bước lại có giá vậy?! Tui bước lộn chỗ tính tiền hả?! Mi co chân lại: — Tui sợ bước xuống ra hóa đơn 3 triệu á nha… Tôi thì quan sát kỹ: con đường dẫn đến một tòa tháp màu vàng kim, cao đến mức ngửa cổ mỏi luôn. Ari xuất hiện phía sau tụi tôi, nói nhẹ mà nghe như tin nhắn đòi nợ: — Đây là Price Tower. Nơi mọi giá trị, cảm nhận, kỳ vọng của người dùng được cân đo. Minh hỏi ngay: — Vậy có tính lãi suất không cô? Ari liếc Minh: — Hy vọng em còn sống để học tới phần đó. Cửa tháp mở ra. BƯỚC VÀO PRICE TOWER. Phía trong cực kỳ lạ: Không phải phòng ốc, mà là một không gian như trung tâm thương mại khổng lồ, tràn ngập các biển giá nổi lơ lửng: • “29k, rẻ nè”. • “99k, hơi chát”. • “499k, hít thở sâu trước khi xem tiếp”. • “0 đồng, nhưng phải share story 7 người”. Mi nhìn mấy cái bảng giá mà xỉu: — Tui cảm giác như đang đọc bảng giá trà sữa. Tôi thì thấy… có gì đó không ổn. Một vài bảng giá đổi màu rất nhanh, như bị ai chỉnh từ xa. Minh giơ tay quơ quơ một cái: — Ủa, sao cái bảng “19k” biến thành “39k” rồi “29k” liên tục? Một giọng nói trầm, ấm vang lên: — “Vì giá chỉ là con số. Còn ‘đáng hay không’ mới là cảm nhận.” Một người đàn ông mặc áo choàng vàng, dáng cao, tóc như được thiết kế bằng các vệt ánh sáng vàng bước ra. Value Master. Mi thốt: — Đẹp trai… Minh đập nhẹ tay Mi: — Mi ơi tỉnh, người ta là giá trị chứ không phải crush! Value Master nhìn chúng tôi: — Ba đứa muốn vào Markétia sâu hơn, thì phải hiểu điều đơn giản nhất: Giá trị lớn hơn Giá. Minh gãi đầu: — Nhưng đắt thì… không mua được mà cô chú? Value Master mỉm cười: — Nếu người ta tin nó xứng đáng, họ sẽ tìm cách mua. Nếu người ta không tin, dù giảm còn 1 phần 3 cũng không ai đụng. Tôi gật nhẹ. Nghe… khá hợp lý. Đột nhiên mặt đất rung lên. Một con quái thú xuất hiện — thân hình như tờ voucher bị vo nhàu, trên đầu có con số “50% off”, mắt chớp chớp như đèn flash bị lỗi. Minh hét: — TRỜI ƠI LÀ CON QUÁI Sale!!! Mi la lên: — Nó nhìn giống web thương mại điện tử lúc giờ vàng á!!! Pixel phân tích nhanh: — Đây là Discount Beast. Nó làm người ta ẢO GIÁ TRỊ: nghĩ hàng nào giảm là tốt, dù không cần. Discount Beast gầm lên: — MUA ĐI! NỬA GIÁ! CHỈ HÔM NAY! CHỈ CÒN 0 PHÚT 0 GIÂY! Tôi che mặt: — Cái này y như trang Shopee Black Friday… Value Master giơ tay: — Không được đánh nó trực diện. Nó sống bằng sự tham rẻ. Chỉ có một cách thắng: Cho người ta thấy giá trị thật. Tụi tôi đồng loạt nhìn nhau: — Tức là…? Mi cầm một lá bùa sáng Value Master đưa: — Là nghĩ coi cái mình chọn, nó có đáng hay không, đúng không? Value Master gật đầu. Discount Beast lao tới. Minh nhảy ra trước, hô: — “Con dao 15k mà cùn lẹ thì cũng như không nha!!!” Discount Beast giật lại, yếu đi chút. Mi hét: — “Giảm 50% nhưng thứ mình không cần là 100% lãng phí!!!” Discount Beast teo lại. Tôi tiến lên: — “Giá trị thật không nằm ở bảng giá. Nó nằm ở việc nó giải đúng vấn đề hay không.” Discount Beast thu nhỏ thành một tờ voucher bé xíu rồi… pật! biến mất. Value Master vỗ tay: — Tốt. Các em hiểu rồi đó. Value Master bước đến gần chúng tôi, đặt tay lên vai Minh: — Minh, em dễ bị mấy cái chữ “giảm 50%” dụ lắm đúng không? Minh bẽn lẽn: — Dạ… hơi hơi… Value Master cười: — Không sao. Em chỉ cần luôn hỏi một câu: Nó có đáng với mình không? Mi hỏi: — “Đáng” là sao ạ? Ai quyết định? Value Master chỉ tay lên ngực Mi: — Cảm nhận của người dùng. Không ai khác. Tôi hỏi: — Nếu giá cao nhưng chất lượng thấp thì sao?. — Thì người dùng bỏ đi. Sản phẩm tự biến mất khỏi Markétia. Mi nói: — Giống mấy món đồ trendy mua về xài xíu là hư… Minh đệm thêm: — Giống mấy cái giảm giá 90% mà vẫn không ai mua! Tất cả bật cười. Value Master nhìn chúng tôi, ánh mắt chợt trầm lại: — Nhưng dạo gần đây… một thế lực nào đó đang “bẻ cong” cảm nhận giá trị. Một số sản phẩm được đẩy giá trị ảo lên rất cao, nhưng rỗng bên trong. Tôi thoáng rùng mình. Nhớ vệt dữ liệu tím ở Product Hall. — Ai làm vậy ạ? Value Master không trả lời. Chỉ nhìn lên đỉnh tháp, nơi một điểm sáng tím lóe lên rồi biến mất.