PRODUCT HALL


Cánh cổng xanh mở ra, kéo theo hơi nóng phả thẳng vào mặt như cái máy sấy giá treo trong phòng thực hành. Tụi tôi bước vào, và… BOOM. Khung cảnh trước mắt là một nhà xưởng khổng lồ, nơi mọi thứ đều đang hoạt động cùng lúc: • băng chuyền chạy bành bạch, • tia laser cắt vật liệu, • một đống linh kiện bay lượn, • và hàng trăm “bản vẽ sản phẩm” lơ lửng trong không khí. Minh há hốc: — Ủa đây là xưởng kỹ thuật hay trò chơi chế tạo Roblox vậy??? Mi ôm tim: — Đồ… đồ bay được luôn hả trời? Tui sợ nó rơi vô tui á… Tôi hít sâu. Không gian này khác mọi nơi ở Markétia, không chỉ ồn ào, mà còn có… mùi ý tưởng mới. Ari bước vào cùng chúng tôi. Một phụ nữ tóc tém, mặc áo khoác dài màu đen, tay cầm clipboard, đi lại với dáng cực kỳ nhanh và dứt khoát. Nữ hoàng Producta. Cô nhìn ba đứa từ đầu đến chân như đang đánh giá ba cái… sản phẩm lỗi. — Học sinh mới? Tốt. Được rồi. Bắt bài kiểm tra trong 60 giây. Minh giật mình: — Ủa cô, bình tĩnh, mới vô 5 giây đã kiểm tra??? Producta búng tay. Ba cái bàn xuất hiện trước mặt tụi tôi. — Tự tạo một sản phẩm. Không cần đẹp. Không cần hoàn hảo. Nhưng phải có lý do tồn tại. Minh cười tự tin: — Trời, chuyện nhỏ. Sản phẩm của tui: “Ghế học bài tự massage lưng mỗi 15 phút”. Cứu lưng với cứu đời! Mi viết rất nhanh: — Tui làm “bình nước đổi màu mỗi khi bạn quên uống nước 2 tiếng”. Đáng yêu á cô. Tôi suy nghĩ một chút: — Em làm “bút chì biết rung nhẹ khi viết sai chính tả”. Vì nhiều bạn trong lớp em viết nhanh quá nên sai tùm lum. Spark bay vòng vòng: — Mấy bạn làm nhanh ghê, tui thích!!! Producta đến bàn Minh trước. Giọng cô đều như máy đọc văn bản: — Ghế massage. Minh, vấn đề nó giải quyết là gì? — Ờ… đau lưng á cô. — Ai đau lưng? Tại sao đau lưng? Dữ liệu ở đâu? Có ai nói họ muốn cái này không? Minh đứng trơ như file PDF khóa chỉnh sửa. — Dạ… chưa ai nói… mà con đoán vậy. — Sản phẩm dựa trên đoán đồng nghĩa với ra nghĩa địa sản phẩm. — Producta kết luận. Đến Mi. — Bình nước đổi màu? Vì em hay quên uống nước? Mi gật đầu. — Những người khác có quên không? Có bao nhiêu? Bao tuổi? Mi lí nhí: — Dạ… em không biết… — Vậy là sản phẩm này sinh ra để phục vụ… một người: đó là em. Mi đỏ mặt. Cuối cùng Producta nhìn sang tôi. — Bút chì rung khi viết sai. Giải quyết vấn đề thật. Nhưng… có cách nào tốt hơn không? Có bao nhiêu người dùng bút chì viết sai? Hay người ta chuyển sang gõ phím hết rồi? Tôi im lặng. Cô nói đúng, ý tưởng có lý nhưng chưa chắc phù hợp thời đại. Producta lùi lại, nói lớn: — SẢN PHẨM KHÔNG BẮT ĐẦU TỪ THỨ EM THÍCH. NÓ BẮT ĐẦU TỪ VẤN ĐỀ CÓ THẬT. Minh quay sang tôi thì thầm: — Ủa vậy từ nãy giờ mình… fail hết hả Linh…? Tôi thở dài: — Chắc vậy Minh… Một tiếng “xoẹt!” vang lên. Sàn rung mạnh. Từ góc xưởng bò ra một con quái vật khổng lồ bằng… chữ. Một con rồng bằng chữ, thân dài như bài văn 7 trang. Trên người nó dán đầy chữ: “tuy nhiên”, “ngoài ra”, “bên cạnh đó không thể không kể đến…”, “hơn nữa…”. Mi hét: — Trời đất ơi! Đây đúng là bài văn tui viết hồi lớp 8!!! Pixel quét mặt nó, nói: — Đây là Long Content. Nó ăn mọi ý tưởng tốt thành thứ dài dòng vô nghĩa. Minh chỉ vào bụng con rồng: — Ủa nó nuốt cả đoạn văn này luôn hả? Sao tui thấy câu “do đó” nằm trong bao tử nó kìa?! Con rồng phun ra luồng chữ dài ngoằn suýt quất trúng chúng tôi. Producta hét: — Muốn tiêu diệt nó? Cắt bớt THỨ THỪA. Đánh vào phần không quan trọng. Rút gọn, rõ, đúng vấn đề. Vậy là ba đứa tụi tôi lao lên. • Minh đâm vào đoạn “bên cạnh đó”. • Mi kéo xé đoạn “ngoài ra”. • Tôi dùng huy hiệu Markétia cắt ngay đoạn “không thể không kể đến nhưng…”. Con rồng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng… phụp! Còn lại đúng một tờ giấy gọn gàng với một dòng chữ rõ ràng: “Sản phẩm tốt đồng nghĩa giải đúng vấn đề thật.” Producta nhặt tờ giấy, đưa cho chúng tôi. — Bài học của ngày hôm nay. Đúng lúc đó, các bóng đèn trên trần nhấp nháy. Pixel ngẩng lên: — …Linh, nhìn kìa. Một vệt dữ liệu màu tím chạy ngược chiều với mọi luồng sáng trong xưởng. Như một con rắn bằng mã code lẩn qua các thanh dầm thép. Producta cau mày. Biểu cảm cô thay đổi rất nhanh, nhưng tôi nhận ra. — Không ổn rồi… – cô nói lí nhí. Minh hỏi: — Cô nói gì vậy? Producta quay lại, nở nụ cười gượng: — Không gì quan trọng. Chúng ta tiếp tục hành trình. Nhưng tôi biết cô đang giấu điều gì đó. Và tôi có linh cảm… điều này liên quan đến thuật toán.