Dải sáng đổi sang đỏ rực, nhấp nháy liên tục như đèn báo cháy ở chung cư. Pixel xoay vòng vòng như spinner bị mất cân bằng: — CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! Có tín hiệu lạ!! Có tín hiệu lạ!! Mi níu cánh tay tôi: — Linh ơi… tín hiệu lạ là sao? Có nổ không?? — Đừng hỏi vậy, tao cũng sợ… — tôi run run. Còn Minh? Nó thì… hào hứng như sắp unlock level mới: — Tín hiệu lạ nghĩa là vụ lớn đó! Càng điều tra càng vui! Tôi liếc nó: — Đây là vụ án marketing, không phải phim siêu anh hùng và giả tưởng đâu Minh… Ari bước lên một bước. Khuôn mặt cô nghiêm kiểu “giáo viên chủ nhiệm sắp trả bài kiểm tra 15 phút”. — Đúng như cô nghĩ… Algo tỉnh dậy rồi. Ba đứa tụi tôi cùng: — AI CƠ??! Funnely run rẩy như cục bắp rung: — AL–GO… con quái vật dữ nhất Markétia… Reacto túm vạt áo tôi: — Cái con đó… tui chưa bao giờ dám thả tim nó á… Mi tròn mắt: — Sao? Nó dữ vậy hả? Reacto gật mạnh: — Dữ tới mức tui bấm haha một cái thôi, nó chỉnh tui liền!! Pixel bay lên, giọng nghiêm túc: — Algo là thứ điều khiển toàn bộ gợi ý, thông tin và đề xuất ở Markétia. Nó quyết định ai thấy gì, lúc nào, bao nhiêu lần. Tôi choáng: — Ý là… nó giống hiệu trưởng cao nhất của học viện? Ari lắc đầu: — Còn ghê hơn. Nó không phải người. Nó là một hệ thống sống. Khi cô vừa dứt lời, ánh sáng quanh chúng tôi tối dần. Tường và sàn phát ra chữ đỏ chạy loạn: “PHÂN TÍCH LẠI DỮ LIỆU…” “GỢI Ý LẠI NỘI DUNG…” “XÁC ĐỊNH ĐỐI TƯỢNG MỚI…” Mi bấu tay tôi: — Ê… nó đang tái cấu trúc hệ thống! Kiểu này thảm họa thiệt rồi! Minh cố ra vẻ bình tĩnh nhưng giọng thì… run như wifi yếu: — Ờ… bình… bình tĩnh coi… Một cơn gió lạnh lướt qua. Màn hình lớn trên tường bật sáng, rồi tắt phụp. Đột ngột—— Hai đốm mắt xanh băng xuất hiện giữa bóng tối. Không khuôn mặt. Chỉ đôi mắt. Pixel đứng hình: — A… A… Al-go… Funnely ôm Pixel: — Tao muốn về ký túc xá quá á… Giọng nói vang lên, lạnh tanh, không một chút cảm xúc: “TÍN HIỆU NHIỄU. PHÂN TÍCH LẠI TOÀN BỘ NGƯỜI DÙNG.” Chúng tôi đóng băng toàn tập. Reacto run quá nên… bấm nhầm một icon: haha. Minh hét trong tuyệt vọng: — REACTO!!! Đừng haha vô mặt Algo chớ!!! Reacto méo xệch: — Em… em vô tình mà… Đôi mắt Algo sáng mạnh. “ĐÃ XÁC ĐỊNH TÁC NHÂN NHIỄU.” Ari hét: — CHẠY!!! Cuộc tháo chạy đầu tiên khỏi Algo. Pixel bật đèn cảnh báo đỏ tít tít, dẫn đoàn chúng tôi chạy xuyên hành lang. Dải sáng đỏ đuổi theo phía sau như con rắn khổng lồ chực cắn. — Cô ơi!!! Al-go đuổi thiệt luôn hả?! — Minh thở hồng hộc. — Không phải đuổi mấy em! Nó đuổi Reacto! — Ari vừa chạy vừa đáp. Reacto khóc òa: — Huhu… tại sao lại là em? Em hối hận rồi mà!! Mi vừa chạy vừa thở: — Nó bấm haha một cái mà bị hệ thống truy sát luôn á?! Cái mạng này… nghiệt ngã thiệt! Tôi thấy một cánh cửa. PHÒNG NGHỈ NHỊP – VÙNG KHÔNG ỔN ĐỊNH — Cô!! Phòng này được không?! Ari la lớn: — NHẢY VÔ ĐI! ĐỨNG ĐÂY LÀM “DỮ LIỆU MẪU” HẢ?! Cả bọn lao vào. Cạch! Cửa đóng lại, dải sáng đỏ dừng ngay trước cửa rồi… biến mất. Mọi người gục xuống sàn thở như chạy ba vòng sân vận động. Minh ôm ngực: — Tui… tui tưởng đi rồi… Mi thều thào: — Tao suy nghĩ lại về nghề tương lai luôn á Linh… Reacto hức hức: — Em… em hứa từ nay chỉ bấm tim khi thật sự yêu thương thôi… Pixel gật đầu: — Ủy ban cảm xúc Markétia sẽ ghi nhận điều đó. Ari khoanh tay, giọng vẫn chưa hết nghiêm: — Algo xuất hiện nghĩa là… có chuyện nghiêm trọng. Không chỉ Reacto gây nhiễu. Có ai đó… đang cố tình thao túng thuật toán. Tôi cảm giác lạnh sống lưng: — Ý cô là… có kẻ phá hoại thật sự? Ari gật. — Và vụ đó… có thể liên quan đến lý do các em bị kéo vào Markétia. Phòng im phăng phắc. Vụ án… vừa nâng cấp từ “vụ nhỏ” thành “đại án”.