CUỘC HỌP KHẨN TẠI HỌC VIỆN MARKÉTIA


Chúng tôi chạy một mạch từ Promotion Valley về tới Học viện.

Bầu trời trên Markétia lúc này đã tối hơn bình thường một tông.

Mấy bảng tin bay trên không trung đều ghi một dòng giống nhau:

“CẢNH BÁO MỨC ĐỘ 2: ALGO ĐANG TÁI CẤU TRÚC.”

Minh vừa chạy vừa thở:

— Cô Ari ơi… cái mức độ 2 là cỡ nào vậy cô?

Mức độ 3 là… xoá tài khoản hả?

Pixel đáp tỉnh bơ:

— Mức 3 là “toàn Học viện bị audit”. Tốt nhất đừng hỏi sâu.

Mi rùng mình:

— Nghe từ “audit” thôi là tao muốn xỉu rồi…

Funnely bay lẽo đẽo phía sau:

— Tụi bây xỉu thì ai đi họp khẩn?

Tôi khựng lại:

— K-khoan… “họp khẩn” là phải vô luôn hả cô?

Hay tụi em ở ngoài… đợi tin?

Ari quay lại, cười nhẹ:

— Không. Lần này, tụi em là… nhân vật chính của cuộc họp.

Ba đứa chúng tôi đồng thanh:

— HẢ?!

PHÒNG HỌP TRUNG TÂM DỮ LIỆU

Học viện Markétia có nhiều khu nhìn đã “ảo diệu”.

Nhưng Phòng Họp Trung Tâm Dữ Liệu là chỗ… gây áp lực nhất.

Nó là một hội trường tròn, trần nhà phủ đầy màn hình hiển thị:

• dòng dữ liệu chạy như suối

• các chiến dịch cũ lấp lánh

• icon cảm xúc bay qua lại như chim

Ở giữa là một cái bàn tròn phát sáng.

Quanh bàn là Hội Đồng Markétia – những người trông… rất “đáng sợ” theo nghĩa: ai cũng có khí chất “thầy cô khó tính”.

Pixel thì thầm:

— Bên trái là cô Metrics – chuyên về chỉ số.

Bên phải là chú Brand – chuyên về thương hiệu.

Đằng kia là cô CX – chuyên trải nghiệm người dùng.

Minh nuốt nước bọt:

— Tên nghe đã thấy áp lực rồi…

Ari dẫn tụi tôi tới hàng ghế gần bàn tròn.

— Ba em ngồi đây. Lát nữa, khi ai hỏi, các em cứ… nói thật.

Tôi ngồi xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Một giọng trầm vang lên:

— Bắt đầu họp.

Ánh sáng trong phòng dịu lại.

Giữa bàn tròn xuất hiện… hình ảnh ba tụi tôi đang ngồi trong quán trà sữa ở thế giới ngoài đời.

Mi thì thào:

— Trời ơi… nó quay cả cảnh tụi mình ăn trân châu luôn…

Cô Metrics gõ gõ lên mặt bàn:

— Tóm tắt vụ việc:

Ba học sinh từ Thế Giới Ngoài…

vô tình kích hoạt Banner Cổng Mở

→ bị kéo vào Markétia

→ tham gia xử lý Reacto

→ hỗ trợ Spark chống lại Ý Tưởng Đen

→ chứng kiến Algo bắt đầu can thiệp Promotion Valley.

Cô CX nhíu mày:

— Tại sao hệ thống lại chọn ba em này?

Cả phòng im lặng.

Tôi… cũng muốn biết.

Ari đáp:

— Vì ba bạn ấy là “người dùng thật”.

Không phải lý thuyết.

Không phải mô phỏng.

Họ phản ứng thật, tò mò thật, mệt thật, hoang mang thật.

Minh nhỏ giọng:

— Nghe… hơi tổn thương nhưng… đúng.

Cả phòng bật cười nhẹ.

ALGO ĐANG LÀM GÌ?

Một màn hình lớn bật sáng.

Giữa màn hình không phải mặt người.

Chỉ là một cặp mắt xanh băng.

Giọng nói lạnh tanh vang lên:

“ĐÃ HOÀN TẤT PHÂN TÍCH Ý TƯỞNG.”

“ĐANG PHÂN TÍCH NGƯỜI DÙNG.”

Tên chúng tôi hiện lên ngay sau đó:

LINH – MI – MINH:

TRẠNG THÁI: ĐANG QUAN SÁT.

Tôi nổi da gà.

Mi nắm chặt tay tôi:

— Nó coi tụi mình như… chuột bạch hả Linh?

Pixel lặp bập:

— Algo đang chuyển từ phân tích nội dung → sang phân tích con người.

Cô Brand nghiêm giọng:

— Nếu Algo chỉ nhìn vào số liệu, không hiểu con người…

nó sẽ biến Markétia thành một nơi toàn tối ưu vô cảm.

Ari quay sang tụi tôi:

— Các em thấy không?

Đây là lý do cô nói:

marketing không chỉ là “chạy quảng cáo”.

Nó còn là… giữ cho hệ thống nhớ rằng người ta là con người, không phải chỉ là số liệu.

Minh gãi đầu:

— Nghe lớn lao ghê vậy cô…

NHIỆM VỤ MỚI

Chú Brand nhìn chúng tôi, hỏi:

— Ba em có muốn… tiếp tục ở lại Markétia không?

Tôi há hốc:

— Dạ… tụi em có… quyền lựa chọn hả ạ?

Cô Metrics cười:

— Lúc nào cũng có.

Trở lại làm học sinh bình thường, quên hết mọi chuyện ở đây…

hoặc ở lại, học tiếp, và trở thành người giúp Markétia cân bằng giữa dữ liệu và con người.

Minh quay sang nhìn tôi với Mi.

— Tao… hơi sợ Algo.

— Tao cũng… hơi mệt.

— Nhưng… tụi mình tới đây rồi…

Mi thở dài:

— Thôi thì… đã lỡ rớt vô thế giới marketing… chắc phải học cho đàng hoàng.

Tôi cười:

— Với lại… về kể cho tụi bạn nghe là tui đi học ở một Học viện marketing trên trời, có cô giáo tóc xanh, có phễu biết bay, có cáo bán khuyến mãi… tụi nó không tin đâu.

Ba đứa nhìn nhau.

— Tụi em… muốn ở lại.

— Dạ.

— Tụi em học tiếp.

Ari mỉm cười như đã đoán trước.

Hội Đồng gật đầu.

Cô CX nói:

— Được. Từ nay, ba em là Học viên chính thức của Lớp Mở Cổng – Level 1.

Nhiệm vụ: vừa học, vừa giúp chúng tôi… hiểu người dùng thật.

Pixel nhảy tưng tưng:

— Có nghĩa là… tụi bây lên level rồi đó!

Funnely giơ tay:

— Lớp mới mà không có tui là hơi bị sai nha!

PromoFox ló đầu vô cửa:

— Tag tui vô mấy vụ Promotion nha!

Cả phòng họp bỗng… bớt căng.

Giống như một nhóm người lớn đang bàn việc rất nghiêm túc

nhưng bị mấy sinh vật nhỏ phá mood.

TIN NHẮN CUỐI CÙNG TỪ ALGO

Cuộc họp gần kết thúc thì màn hình trên trần chớp nhẹ.

Giọng Algo lại vang lên, lần này nhỏ hơn, như thì thầm:

“NGƯỜI DÙNG MỚI ĐƯỢC GHI NHẬN.”

“SẼ TỐI ƯU TRẢI NGHIỆM CỦA CHÚNG.”

Một dòng chữ nhỏ chạy dưới cùng:

“PHIÊN BẢN THUẬT TOÁN TIẾP THEO:

ALGO 2.0 – HỌC CÁCH HIỂU CON NGƯỜI.”

Tôi lạnh sống lưng:

— Nó… nó vừa nâng cấp phiên bản hả cô?

Ari gật nhẹ:

— Ừ.

Và lần nâng cấp sau… tụi em sẽ ở ngay trong trung tâm của nó.

Minh thì thào:

— Cô ơi… tụi mình đang làm gì vậy cô?

Ari mỉm cười:

— Làm điều mà marketing đúng nghĩa nên làm:

Học cách để thuật toán phục vụ con người,

không phải để con người bị kéo xoay theo thuật toán.

Cô đặt tay lên bảng điều khiển.

Phòng họp tắt bớt ánh sáng.

— Thôi, về Domus Insight ngủ đi.

Ngày mai… lớp học mới sẽ bắt đầu.

Tụi tôi bước ra khỏi phòng, chân hơi run…

nhưng trong lòng lại thấy háo hức kỳ lạ.

Học marketing nước ngoài thì nhiều người đã học.

Nhưng học marketing ở một nơi mà ý tưởng biết bay,

thuật toán biết giận,

và mình được ghi vào danh sách “người dùng cần theo dõi”…

thì chắc không có lần thứ hai.

Tôi thầm nghĩ:

“Được rồi, Markétia.

Tập 1 như vậy là đủ căng rồi.

Tập sau… tụi mình chiến tiếp.”