Dũng tung chăn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ xem trời đã sáng chưa:
Hôm nay chủ nhật đây.
Chàng cố nghĩ đến điều đó nhưng không thấy cái vui như khi còn đi học. Đã lâu không làm gì cả, chàng thấy ngày nào cũng là ngày chủ nhật, ngày nào cũng là ngày nghỉ ngơi rồi. Từ ngày bãi khóa, rời khỏi nhà trường và được thư của ông Tuần bắt về nhà quê đến nay đã hơn một năm.
Chàng nghĩ lại cũng không hiểu vì sao mình đã bãi khóa. Sáng hôm ấy thấy Trúc và mấy người bạn rủ nhau nhảy qua hàng rào, chàng cũng nhảy theo. Suốt ngày đi lang thang, chàng thấy có một cái thú mới lạ. Lúc đó đương mùa hoa gạo nở. Lần đầu chàng thấy những cây gạo nở hoa là đẹp và ngỏ ý ấy với Trúc:
Anh có thấy thế không?
Trúc gật:
Đích thị.
Rồi hai anh nhặt những bông hoa thi nhau ném xuống hồ xem ai ném xa nhất. Bây giờ chàng còn như ngửi thấy mùi hăng và hơi ngọt của những bông hoa nhàu nát trong tay. Chiều đến, Trúc hỏi Dũng:
Bây giờ thì chúng mình nghĩ sao?
Dũng cũng hỏi Trúc:
Chúng mình nghĩ sao bây giờ?
Trúc bàn:
Hay ta lại nhảy vào?
Dũng cho là phải:
Ta lại nhảy vào như ta đã nhảy ra.
Nhưng ý kiến hay ho ấy không thể thi hành được, vì đã có lệnh của ông đốc đuổi hết những học trò nào đã nhảy qua hàng rào trốn ra.
Về nhà quê, mới đầu chàng còn thấy vui và cho rằng học ở nhà cũng có thể đỗ được. Ông Tuần cũng muốn chàng nghỉ ít lâu, khi nào câu chuyện bãi khóa đã quên đi rồi sẽ liệu cho chàng ra học nơi khác. Dẫu sao ông cũng buồn vì hai con đầu thi mãi không đỗ, ông chỉ còn hy vọng ở mỗi một mình Dũng. Ông biết là Dũng thông minh hơn hai anh nhiều và ông quyết rằng Dũng sau sẽ nối được chí ông.
Dũng mở cửa ra hiên đứng. Trời chưa sáng rõ; trong sự yên tĩnh, những cái sân gạch chàng thấy rộng hẳn ra. Bóng giàn hoa in mờ mờ trên hiên ngay chỗ chàng đứng, Dũng nhìn lên: mảnh trăng hạ tuần mòn gần hẳn một nửa và trắng nhạt quá nên Dũng tưởng như đương chìm vào trong màu trời, có làn nước phủ qua. Dũng ngồi xuống bực cửa.
Bên chân chàng rải rác những đám đất vụn. Chàng để ý nhìn kĩ những con kiến đương tha đất đặt trên miệng tổ và ngẫm nghĩ:
Tụi này dậy sớm và chăm làm việc ghê.
Chàng có cái ý tưởng so sánh công việc đặt những viên đất nhỏ và giống nhau của lũ kiến với cuộc sống của Trường và Đính, hai anh chàng, cuộc sống vô vị và ngày nọ tiếp theo ngày kia giống nhau như những viên đất kia. Hai anh chàng sống một cách bình tĩnh được, chắc vì không bao giờ nghĩ ngợi lôi thôi cũng như những con kiến kia chỉ biết đặt những viên đất và không bao giờ có ý đợi chờ ngày mai để lại làm những công việc đó. Dũng ngẫm nghĩ:
Đau khổ chỉ những người nào sống bao giờ cũng như có ý chờ đợi một sự gì mới khác với ngày hôm qua. Nhưng có sống như thế mới là đáng sống.
Chàng đứng hẳn dậy và nói một mình bằng tiếng Pháp:
Thế còn mình, mình đợi gì?
Chàng nhìn về phía nhà Loan và tự nhiên thấy đỡ băn khoăn. Chàng sẽ cưới Loan làm vợ, về ở với Loan bên ấp Quỳnh Nê, rồi suốt đời hai người gần nhau, yêu nhau mãi mãi. Dũng không dám nghĩ quá nữa vì câu hỏi: Thế rồi sau làm sao? Lại ngày nọ kế tiếp ngày kia. Không chờ đợi hình như đương quanh quẩn ở trong trí và sẽ làm mất hẳn cái vui của chàng.
Dũng không dám nghĩ xa hơn, cố tưởng tượng ra vẻ mặt vô tư lự của Loan và đôi môi của nàng lúc nào cũng như sắp sẵn một nụ cười.
Chắc lúc này em tôi chưa dậy.
Một tiếng động làm chàng ngửng lên, chú ý. Bên kia vườn, Dũng thấy ông Tuần đương đi vội vàng, nhưng rón rén như không muốn cho ai biết. Chàng vội cúi xuống, nhìn những con kiến. Nhưng chàng vẫn khó chịu vì không thể nào không nghĩ rằng cha mình ban đêm đã trốn sang bên nhà cô Ba và phải trở về thật sớm để cho bà Hai không biết.
Một lúc sau, tiếng ông Tuần gọi đầy tớ rầm rộ ở nhà trên, có vẻ một người mới thức dậy. Dũng mỉm cười nhưng lắc đầu tức bực vì thấy mình cứ nghĩ luẩn quẩn đến những chuyện đáng lẽ không nên nghĩ tới.
Chàng trở vào giở sách đọc cho đến khi người nhà xuống mời ăn sáng. Ông Tuần và bà Hai đã ngồi ở sập bắt đầu ăn. Dũng múc cháo vào bát và vừa ăn vừa cố nghĩ một câu chuyện gì để nói cho đỡ khó chịu.
Đêm qua, con trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Bà Hai nhìn ông Tuần nói tiếp:
Thầy đêm qua chắc ngủ cũng không yên.
Ông Tuần vuốt râu thật nhanh luôn mấy cái. Bà Hai quay lại bảo đầy tớ xuống lấy thêm bát đũa, tuy trên mâm đã đủ. Dũng lo ngại nhìn bà Hai đoán chắc bà sẽ sinh chuyện nói đay nghiến ông Tuần như mọi lần. Dũng vừa ăn vừa đợi nhưng mãi không thấy bà Hai nói gì. Chàng ăn vội vàng cho xong việc nên không có đủ can đảm gỡ con gà hôm ấy nấu không được dừ. Ra ngoài, Dũng nhẹ hẳn người.
Ánh nắng đã xuống đến nửa sân; trên những tấm khăn bàn treo ở dây thép, bóng lũy tre rung động. Dũng nhìn mấy cái sàng cau phơi trên mặt bể nước; những miếng cau lòng đỏ thắm như có ánh nắng đọng lại nhắc Dũng tưởng đến những ngày cưới vui vẻ và những gò má hồng của các cô dâu.
Dũng nghĩ không gì hơn là lại chơi hai vợ chồng Lâm, Thảo. Chàng tự nhiên thấy buồn hộ hai vợ chồng ông giáo có lẽ lúc này cũng đương buồn vì không biết làm gì cho hết ngày chủ nhật.
Khi đi qua chợ huyện, một cái xe đạp để tựa vào gốc cây khiến Dũng ngừng lại. Xe ai như xe của Trúc. Dũng nhìn ngơ ngác.
Anh Dũng.
Trúc ở trong một quán nước đi ra, vừa gọi vừa lấy tay vẫy:
Anh lại đây!
Dũng nhìn hai ống quần tây vàng lấm bùn của Trúc và tự nhiên thấy vui vẻ. Có lẽ vì tại chàng đoán thấy Trúc sáng nay cũng đã chịu qua nỗi buồn như chàng, Dũng nói:
Sao chịu khó thế. Đường lầy lội mà cũng mầy mò lên được. Anh định đến thăm ai?
Trúc kéo Dũng vào ngồi ở ghế hàng:
Anh vào đây đã. Không gì bằng đi mười cây số rồi tới nơi được uống một bát chè tươi nóng và ăn một bát bún riêu hơi lên nghi ngút.
Chàng quay mặt vào trong:
Cô hàng làm thêm một bát nữa. Nhớ chiên cho thật nóng như mọi lần và cho nhiều ớt, thật nhiều ớt cay vào. Trời lạnh quá.
Dũng ngắm nghía bạn hồi lâu rồi nói:
Anh hình như không bao giờ biết buồn là cái gì?
Trúc đáp:
Vì tôi đã nhất định thế rồi. Bây giờ ăn đã.
Dũng nhìn những người qua lại, ngần ngừ:
Lúc nãy đã ăn rồi.
Ăn gì?
Ăn cháo gà. Nhưng không ngon lắm.
Dũng nhớ lại vẻ mặt bà dì ghẻ. Trúc nói:
Bún riêu nóng chắc ngon hơn.
Ý thế.
Thế thì ăn nữa. Cứ ngon là ăn, còn ngoài ra là hão huyền cả.
Ăn xong, Trúc dắt xe đạp đi bên cạnh Dũng. Đoán là Dũng có sự gì buồn, Trúc hỏi:
Anh hình như lúc nào cũng buồn?
Có lẽ tại lúc nào cũng thấy mình không biết làm gì cả.
Trúc cười đáp:
Ngỡ gì. Tôi cũng vậy. Sáng hôm nay, tôi vác xe đạp ra cổng ấp, không nghĩ ngợi gì, nhất định đi, bất cứ đi đâu, miễn sao cho hết ngày. Ra đến ngã ba, thấy cái ghi xe đạp xoay về phía này.
Ngừng một lát, chàng nói tiếp:
Có lẽ vì tại phía này có cô hàng xinh và có bún riêu ngon. Anh có thấy ngon không?
Dũng gật, nhưng thực ra chàng không để ý đến cô hàng và cũng không biết bún riêu có ngon hay không.
Bây giờ ta lại anh chị Lâm.
Tôi cũng định thế.