CŨNG Ở CHỖ NÀY


Trong một tiệm ăn khách trú, Xuyến và Lưu ngồi đối diện nhau ở một bàn ăn. Xuyến ngơ ngác nhìn: Ơ, anh ạ, tiệm ăn này chính là tiệm chúng ta cùng ngồi ăn với nhau bữa đầu tiên.

Lưu: Mà chính cái bàn này cũng là cái bàn bữa ấy.

Xuyến vui vẻ: Ờ nhỉ! Chính phải đấy, bức tranh mĩ nữ khỏa thân cũng vẫn còn treo chỗ cũ.

Lưu: Thì anh cốt đưa em đến nơi đầy kỷ niệm này.

Xuyến: Để nhớ lại cái buổi chiều êm đềm ta cùng ngồi ăn với nhau lần thứ nhất, phải không? Anh đáng yêu lắm.

Lưu buồn rầu: . Và để nói với em một chuyện. một chuyện hơi quan trọng.

Xuyến: Chuyện gì mà lại hơi quan trọng thế?

Lưu, giọng cảm động: Hai tháng trước đây, cũng ở chỗ này.

Xuyến mỉm cười: Chúng ta lấy nước đá gí vào cổ nhau như con nít.

Lưu cau mặt: Không phải anh muốn nói thế.

Xuyến: Thế thì còn nói gì được nữa, vì quanh ta đầy kỷ niệm.

Lưu, thở dài: Nhưng không phải toàn những kỷ niệm cả.

Xuyến ra dáng thương hại: Hôm nay Lưu của em làm sao thế?

Lưu: Em có sẵn lòng tha thứ cho anh không?

Xuyến: Anh thì có lỗi gì mà tha thứ?

Lưu run run: Anh có lỗi với em lắm! Anh là một người khốn nạn, anh đã lừa dối em.

Xuyến làm bộ sửng sốt nhìn Lưu khiến chàng cúi mặt

Lưu: Vì trước khi yêu em, anh đã có một người tình.

Xuyến: A, phải. người tình ấy là Loan!

Lưu sửng sốt: Sao em biết?

Xuyến, cười khanh khách: Cái cô Loan xấu số ấy không được hạnh phúc làm anh vừa ý.

Lưu: Quả vậy, vì.

Xuyến: Thế rồi, một buổi chiều kia anh đưa người yêu đến đây, bảo làm hai bát phở tái, và đột nhiên bảo cô ta rằng anh sắp cưới vợ, mà vợ anh sẽ không phải con người nghèo khó vẫn ăn ở với anh đến bây giờ.

Lưu: Phải, vì anh bắt đầu biết Xuyến.

Xuyến, nhún vai: Lẽ tất nhiên Loan đau đớn kêu khóc, van lạy anh, nhưng anh không còn biết gì là thương hại.

Lưu: Vì anh yêu Xuyến quá.

Xuyến: Anh quả quyết bảo Loan phải trả lời trước khi anh ăn xong bát phở để nhận một trong hai điều này: lấy một người Tây để nương thân hay là không được cái gì hết.

Lưu: Em nghĩ coi, xấu xí như Loan thì khó kiếm được một người nhân tình khác, mà có kiếm được rồi cũng mất. Thà rằng.

Xuyến: Thà rằng lấy một người Tây để được cái sung sướng cái thân và nhân tiện để anh xin được một chỗ làm, vì người Tây nọ chẳng phải ai khác ông sếp sở anh đang làm bây giờ. Phải thế không, anh?

Lưu, bẽn lẽn: Vậy ra em biết hết.

Xuyến cười mỉa mai: Chưa hết, biết đến đó thôi, còn gì nữa?

Lưu, vẫn bẽn lẽn: Thế rồi bây giờ Loan thành người vợ yêu của ông sếp, nghe tin anh không cưới vợ mà chỉ đẩy người tình này để yêu người tình khác, bèn nghĩ cách báo thù.

Xuyến: À, ra thế! Báo thù?

Lưu: Loan xui chồng đuổi cổ người tình cũ ra khỏi sở.

Xuyến, sầm mặt: Rồi sao nữa?

Lưu, lo lắng nhìn Xuyến: Lưu mất chỗ làm. Lưu thất nghiệp.

Xuyến: Và mai không có tiền nhà, sẽ bị người ta mời đi chỗ khác?

Lưu: Không những thế, tiền ăn cũng không có nữa. Xuyến có chạy đâu được. vài chục không?

Xuyến im lặng một chút: Chuyện anh định nói với em chỉ có thế?

Lưu thở dài

Xuyến: Bây giờ đến lượt em nói với anh một chuyện.

Lưu cau mặt nhìn nàng chòng chọc

Xuyến, nhại: Anh có sẵn lòng tha thứ cho em không. Em đã lừa dối anh!

Lưu, hai hàm răng dưới cắn môi trên, không nói.

Xuyến: Trước khi yêu anh, em đã có chồng!

Lưu: Đồ khốn nạn.

Xuyến: Chồng em là một người Tây.

Lưu: Hừ! Gớm thật!

Xuyến, vẫn vẻ chế nhạo: Người chồng Tây ấy đã phải một cái dại là để Xuyến ở đây để về Pháp nghỉ.

Lưu: Thế cho nên mày bám lấy tao để kiếm ăn?

Xuyến: Anh nói cũng gần gần đúng. Nhưng mà anh cũng không đến nỗi thiệt đâu mà sợ.

Lưu, cười gằn: Không thiệt! Chỉ mới gần sạt nghiệp. Lại còn không thiệt!

Xuyến: Không thiệt đâu, vì nhân tình của Xuyến sắp sang, Xuyến sẽ trở về người cũ.

Lưu: Tao thách.

Xuyến: Anh sẽ tìm cách làm khó dễ?

Lưu: Rồi mày sẽ biết.

Xuyến: Nếu vậy thì anh dại. Vì dẫu sao Xuyến cũng sẽ có một người chồng.

Lưu: Tao chỉ sợ.

Xuyến: Mà người chồng ấy không phải là anh Lưu nghèo kiết xác và thất nghiệp đâu đấy nhé. Vì em nghĩ rằng thà lấy một người Tây.

Lưu: Quân mất dạy! Đồ khốn nạn!

Xuyến: Khốn nạn hay không hãy để đấy. Bây giờ trong hai điều anh vui lòng chọn một.

Lưu bĩu môi không thèm nói.

Xuyến: Im lặng, vui vẻ nhận một chỗ làm của tôi xin hộ và bình tĩnh nhìn ông sếp của anh hôn Xuyến.

Lưu: Đồ mất dạy!

Xuyến: Hay là không được gì cả, nằm ép rệp nhìn Xuyến hôn Tây!

Lưu: Đồ chó thật! Đời là thế đấy! Hừ.

Xuyến: Vâng thưa anh, đời là thế đấy. Và bây giờ thì mời anh cầm đũa.

Lưu vẫn ngồi thừ người, nuốt giận.

Xuyến: Anh không ăn? Vậy anh cho phép nhé. Hôm nay tôi ăn hai bát phở. Tôi muốn anh trả lời tôi trước khi tôi ăn hết bát thứ hai cúi xuống ăn. Chà cái phở này ngon lắm! Ngon y như buổi chúng ta mới ăn với nhau lần đầu vậy, anh còn nhớ không. À, mà phải để cho anh nghĩ chứ! Phải anh nghĩ nhanh lên một chút vì tôi ăn mau lắm. mà tôi muốn anh trả lời trước khi tôi ăn hết bát thứ hai.

Nàng ngừng bặt vì Lưu bỗng cười ngặt nghẽo.